Lúc Hạ Thục Hoa về đến nhà thì Hạ An Ninh đã tắt hết đèn lên giường rồi, Hạ Thục Hoa khẽ đẩy cửa nhìn vào, bà tưởng cô ngủ rồi nên cũng không tìm cô nói chuyện.
Nhưng, ánh sao bên ngoài cửa sổ hắt vào, Hạ An Ninh đang khóc sướt mướt, vốn dĩ cô không ngủ được, ngược lại cô mất ngủ cả đêm.
Dẫu rằng đôi mắt cô vô cùng nhức mỏi, sưng tấy lên vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn không thể ngủ được.
Muộn hơn chút nữa, cô bật đèn, ngồi trên giường, cô cầm điện thoại xem những tấm ảnh trước đây hai người họ từng chụp, xem lại từng cuộc điện thoại anh gọi tới cô mỗi ngày, trái tim cô lại một lần nữa bị xé toạc rỉ máu.
Cô làm được rồi! Cô đã làm được theo yêu cầu của Lam Doanh rồi!
Cô ta liệu có tha cho mẹ không, liệu có không nhắc lại chuyện của mẹ nữa không? Hạ An Ninh hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu lên mạng tìm hiểu về thủ tục thôi học, cô không muốn ở lại thành phố này nữa, cô muốn đưa mẹ rời khỏi đây, bất kể đi đâu thì cô cũng nhất định phải rời khỏi đây.
Bởi đây là nơi mà cô vô cùng đau long và tuyệt vọng, nơi này cũng là nơi cô không thể không tránh xa.
Nếu không thì sống ở đây cả đời thì trái tim cô cũng sẽ đau khổ cả đời.
Hạ An Ninh cũng tìm được một thành phố nhỏ để di cư ở phía nam, là thành phố tuyến ba, cuộc sống cũng không đến mức khó khăn, chỉ cần cô tìm được một công việc, thuê được một căn nhà sống cùng mẹ thì cuộc sống tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Cả đêm này Hạ An Ninh cũng đang nghĩ về việc nên nói với mẹ chuyện này như thế nào, cô cứ nghĩ mãi.
Trời sáng rồi! Bình minh cũng đến rồi.
Nhưng trong một căn phòng ngủ chính ở một toà biệt thự xa hoa cũng đang có một người đàn ông mất ngủ cả đêm. Cung Vũ Trạch uống rượu cả đêm, trời sắp sáng mới thiếp đi trên ghế sô pha, cả con người anh trở nên tiều tuy.
Buổi sáng, Hà Vĩnh tới lấy đồ quần áo đem đi giặt mới phát hiện anh không ngủ trên giường mà đang nằm trên ghế sô pha, thậm chí quần áo mặc trên người vẫn là bộ đồ tối qua, chỉ tháo mỗi cà vạt.
Hà Vĩnh cảm thấy bất ngờ, đại thiếu gia nhà họ Cung trong mắt ông là một người hành sự vô cùng kỷ cương, trước giờ chưa từng xảy ra việc gì như vậy, thế nhưng từ hai chai rượu mạnh trống rỗng trên bàn đủ biết tối qua anh đã uống rất nhiều.
Hà Vĩnh vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc thiếu gia đã chịu phải đả kích gì? Đến mức một mình ngồi trong phòng uống rượu giải sầu?
Nếu là việc trong gia tộc thì ông nhất định nắm được, vậy thì đây chắc chắn là việc riêng! Lẽ nào xảy ra chuyện với cô gái Hạ An Ninh đó khiến cậu đau long? Hà Vĩnh nhìn anh khoanh người lại có vẻ bị lạnh, ông bền cầm một chiếc khăn mỏng tới khẽ đắp cho anh. Cung Vũ Trạch đột nhiên tóm chặt chiếc chăn, khẽ giọng lẩm bẩm: “An Ninh... An Ninh đừng bỏ ah, anh sẽ không đê em rời xa anh đâu... quay về với anh được không?”
Giọng anh lộ sự van nài, Hà Dũng bất giác khẽ thở dài, ông đã đoán đúng rồi.
Sao cơ? Thân phận như này của thiếu gia mà cũng bị cô gái đó bỏ rơi sao? Điều này là không thể!
“An Ninh... Anh không tốt chỗ nào! Em nói với anh... Anh sẽ sửa...” Cung Vũ Trạch cố chấp ôm chặt lấy chăn, dường như cái chăn chính là An Ninh đang được anh ôm vào lòng.
Hà Vĩnh tiếp tục thở dài, lúc này ông thật sự không biết nên giúp đỡ thiếu gia như nào, dù gì cũng là chuyện tình cảm song phương chứ không phải là chuyện mà mình ông có thể nhúng tay vào được.
Có điều, ông có thể đi tìm Hạ tiểu thư nói chuyện, xem xem thiếu gia đã làm gì chưa tốt.
“An Ninh... anh thật sự rất yêu em... em là mối tình đầu của anh... em có biết không?” Cung Vũ Trạch trong cơn say nói lên lời thật lòng và kiên định.
Hà Vĩnh không đành long nghe tiếp, ông khẽ đóng cửa phòng lại, gọi hai vệ sĩ bình thường thân cận nhất của Cung Vũ Trạch xuống lầu đợi, nếu Cung Vũ Trạch tỉnh dậy lập tức gọi cho ông.
Hà Vĩnh tự lái xe ra ngoài.
Sáng sớm, Hạ An Ninh mở to đôi mắt sưng húp, cô rửa mặt bằng nước lạnh, cô muốn dùng nước lạnh làm mắt giảm sưng đau.
Lúc này vọng vào tiếng gõ cửa của Hạ Thục Hoa: “An Ninh, con dậy chưa? Mẹ mua bữa sáng cho con đây.”
“Con dậy rồi.” Hạ An Ninh đáp. Hạ Thục Hoa ngồi ở bàn ăn chờ cô, một lúc sau Hạ An Ninh ăn mặc chỉnh tề đi ra, Hạ Thục Hoa nhìn cô một lượt cảm giác con gái dạo này gầy đi rồi, nhìn khuôn mặt có chút hốc hác của cô, bà kinh ngạc: “An Ninh, gần đây con không xảy ra chuyện gì đó chứ! Sao sắc mặt lại kém vậy?”
Hạ An Ninh bê một ly nước ngồi xuống đối diện mẹ, cô nắm cái ly nhìn Hạ Thục Hoa, cô cũng chẳng sợ mẹ mình phát hiện đôi mắt khóc sưng đỏ.
Hạ Thục Hoa nhìn kỹ mặt con gái mới phát hiện thấy đôi mắt cô sung húp lên: “Mắt con sao thế? Sao lại sung lên thế này? Bây giờ vào thu liệu có phải bị muỗi đốt không?”
“Mẹ à! Con có chuyện muốn nói với mẹ.” Sắc mặt Hạ An Ninh bình thản nói.
Hạ Thục Hoa nhìn con gái vô cùng nghiêm túc, bà bất giác cũng nghiêm túc theo: “Nói đi! Nói mẹ nghe xem nào.”
“Mẹ à, con muốn cùng mẹ rời khỏi đây đi nơi khác sống.”
“Sao cơ? Tại sao? Thế việc học của con làm thế nào?”
“Con sẽ thôi học.”
“Tại sao cơ chứ! Đang yên đang lành sao tự nhiên lại có cái suy nghĩ này? À! Có phải Cung Vũ Trạch bảo con đi nơi khac sống không?” Hạ Thục Hoa suy đoán đủ kiểu.
Hạ An Ninh lắc đầu, cô nhìn mẹ, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con và Cung Vũ Trạch chia tay rồi, chúng con không yêu nhau nữa.”
Sắc mặt Hạ Thục Hoa đột ngột thay đổi, bà trợn ngược mắt lưỡi cứng đơ lại nhìn con gái: “Con nói gì? Con nói lại lần nữa xem nào? Có phải mẹ nghe nhầm rồi không?”
Hạ An Ninh không ngạc nhiên với phản ứng này của mẹ, cô gật đầu, vô cùng bình tĩnh trả lời lại: “Vâng, con và anh ấy chia tay rồi.”
“Con gái ngốc ơi! Sao con lại ngốc như vậy chứ! Sao con lại có thể chia tay với cậu ta cơ chứ? Cậu ta là người tốt như vậy cơ mà! Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì, sao lại chia tay được?” Hạ Thục Hoa vừa bực vừa hận cảm thấy con gái không biết nỗ lực.
Hạ An Ninh cười bối rối: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nhiều vậy nữa, tóm lại, con và anh ấy chia tay rồi.”
“Chia tay từ bao giờ? Còn có cơ hội cứu vãn không? An Ninh, mau gọi cho Cung Vũ Trạch, con nói với cậu ta, con không muốn chia tay với cậu ta!” Hạ Thục Hoa lập tức ra lệnh cho con gái, bởi vì, bà không muốn đứt mất hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Hạ An Ninh lắc lắc đầu, kiên định nói: “Mẹ, con sẽ không quay lại với anh ấy đâu, chúng con chia tay trong hoà bình.”
“Có phải cậu ta chê gia cảnh nhà chúng ta không? Có phải chê con không? Vứt bỏ con lại phải không?” Hạ Thục Hoa lập tức nói một tràng.
Hạ An Ninh vội lắc đầu: “Không, không phải, con và anh ấy chỉ là không hợp thôi, anh ấy không chê gì con cả.”
“Sao mà không hợp? Con vừa trẻ vừa xinh đẹp, cậu ta lại tuấn tú khoát đạt, hai đứa là một cặp trời sinh đấy!” Hạ Thục Hoa thật không muốn con gái chia tay.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương