"Tôi tự có quyết định của mình, mong cô đừng ép tôi nữa." Hạ An Ninh cắn môi nói.
"Là tôi ép có đó thì làm sao? Hơn nữa, cô hoàn toàn có thể nói cô đã có người cô thích trong lòng, để hắn dập tắt hi vọng, cô vẫn còn ở đây chần chừ gì nữa?"
"Tôi không muốn làm tổn thương hắn." Hạ An Ninh kiên định nói, nếu như nói cô có người thích rồi, như vậy sẽ làm tổn thương sâu sắc tới người đàn ông đó.
Cô chỉ nghĩ muốn dùng phương pháp của bản thân để rời xa hắn, cô muốn chia tay Cung Vũ Trạch trong yên bình.
Lam Doanh lại hừ lạnh một tiếng: "Cô nhất định phải làm anh ấy thương tổn, cô phải làm anh ấy mất hết hi vọng với cô."
"Tôi không muốn!" Hạ An Ninh phản bác.
"Hạ An Ninh, cô cũng đừng quá đánh giá thấp thủ đoạn của tôi, nếu như cô không làm theo ý tôi, ngày mai toàn bộ trên mặt tường nơi cô đang ở đều sẽ được dán ảnh chụp của mẹ cô với người đàn ông khác... Bất kể cô có chuyển tới nơi nào sống đi chăng nữa cũng trốn không nổi khỏi chuyện này đâu, tôi sẽ cho ảnh nóng của các người lên khắp mạng xã hội."
Hạ An Ninh cầm điện thoại di động, đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
"Tốt nhất nên ngoan ngoãn làm như vậy, nói cô đã thích người đàn ông khác rồi, sau đó, làm anh ấy dứt mọt hi vọng, để anh ấy hận cô, ly bỏ cô."
"Tôi cầu xin cô đừng làm như vậy..." Hạ An Ninh bất lực dựa vào tường trượt đần ngồi xuống, giọng nói van xin.
"Cầu xin cũng vô ích thôi! Muốn cứu mẹ cô, thì cầu xin chính bản thân cô ấy! Một lúc nữa tôi bước vào phòng, nhất định phải nghe thấy cô nói cô đã thích người đàn ông khác, nếu không, cứ chờ xem."
Nói xong cúp điện thoại.
Hạ An Ninh ôm mặt, cô muốn khóc, nhưng không dám khóc, chỉ có oán hận ngập tràn, nhưng lại không trút ra được.
Cô nhìn cảnh phía xa, nhìn sân thượng bên cạnh, cô có một ý định, có nên chết đi không, chính là đầu xuôi đuôi lọt, cô không muốn nói với người đàn ông thâm tình này những lời làm tan nát cõi lòng? Không muốn tự tay cầm dao đâm thẳng vào trái tim hắn.
Cô đã có một ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, cô nghĩ, nếu như bản thân thực sự rời khỏi thế gian này như vậy, để lại mẹ cô một mình cô quạnh, không có người thân, không có họ hàng, bà ấy cả đời này sẽ sống như thế nào đây?
Hạ An Ninh vẫn là gạt bỏ cách tự sát, cô không thể để cho Cung Vũ Trạch hoài nghi, cô hít thở sâu một hơi, đứng lên, nhìn về phía trên bàn ăn, dáng vẻ tao nhã của Cung Vũ Trạch, lúc ánh mắt của hắn nhìn sang, cô tỏ vẻ tự nhiên tới về phía hắn.
Ánh mắt của Cung Vũ Trạch nghiêm túc đánh giá cô, sắc mặt Hạ An Ninh tiều tụy, vẫn lộ ra một vẻ đau thương, hắn thực sự rất đau lòng.
"Mẹ em đang tìm em sao? Nên đi rồi phải không?"
Hạ An Ninh đứng trước mặt của hắn, lúc cô đến, nhìn thấy Lam Doanh đã trở lại chỗ ngồi của cô ta.
Hạ An Ninh nắm chặt bàn tay, cô nhìn Cung Vũ Trạch, cuối cùng nói ra những lời trái lương tâm,:"Xin lỗi, cuộc điện thoại vừa rồi không phải mẹ em gọi đến... Là em.. Là mối tình đầu của em gọi đến."
Vẻ mặt của Cung Vũ Trạch ngẩn ra, hắn nhìn cô một lúc lâu, khóe miệng của hắn cong lên nụ cười tựa như gió xuân: "Bây giờ em cũng đã xin lỗi rồi, cũng đã nói thật, vậy thì tôi tha thứ cho em."
Nét mặt Hạ An Ninh đau khổ nhìn hắn, lắc đầu: "Không... em muốn nói là, em... Em thích mối tình đầu của em, chúng ta chia tay đi!"
Ý cười ở đáy mắt Cung Vũ Trạch dừng lại, chính xác là thay đổi, vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn cô: "An Ninh, em nói lại lần nữa."
Hạ An Ninh cảm giác được sự tức giận của hắn, cô cúi đầu xuống rất thấp, cố gắng để giọng nói của mình trở nên to hơn một chút: "Em nói chúng ta chia tay đi! Em muốn quay lại với mối tình đầu của mình, bởi vì người em yêu là anh ấy."
Khuôn mặt Cung Vũ Trạch tức thì biến sắc, anh đứng dậy, thân hình cao hơn một mét tám của anh nhất thời giống như một vầng sáng mạnh mẽ áp lên người Hạ An Ninh, khiến cô cảm nhận được khí thế quanh người anh.
Anh phải tức giận sao?
Cô nói như thế thì có thể chia tay được sao?
Nhưng mà, đầu cô được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa xoa, một giọng nói ôn nhu truyền từ trên đỉnh đầu xuống: "Được rồi, làm trò như thế đã đủ chưa? Anh mặc kệ mối tình đầu của em là cái gì, còn hiện tại em là người con gái của anh, thuộc về riêng anh."
Thanh âm bá đạo mà độc tài.
Hạ An Ninh ngây ngẩn cả người, cô ngẩng đầu, không dám tin nhìn ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ của anh, sao anh chẳng hề tức giận một chút nào vậy?
Chẳng lẽ ngay cả khi cô nói cô đã có người mà mình thích, anh cũng sẽ bỏ qua cho cô sao?
Lam Doanh ở bên cạnh đã tức giận đến sắp phát điên, cô đã nghe thấy lời Hạ An Ninh nói, nhưng sao Cung Vũ Trạch lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào? Trái lại còn nhìn cô ta bằng ánh mắt bao dung và dịu dàng như thế kia.
Rốt cuộc thì Hạ An Ninh có gì tốt? Cô ta đâu có đáng để anh phải đối xử tốt với cô ta như thế?
"Đi thôi! Anh đưa em về nhà! Anh thấy hôm nay vì mệt nên em mới nói nhảm như thế." Cung Vũ Trạch nói xong liền nắm tay cô bước sang bên cạnh rời đi.
Lúc Hạ An Ninh rời đi, thoáng thấy Lam Doanh vẫn đang oán giận chằm chằm nhìn cô đi ra khỏi cửa.
Ra đến cửa rồi, Cung Vũ Trạch đi phía trước, Hạ Anh Ninh đi sau lưng anh, tuy rằng Cung Vũ Trạch không hề nổi giận, nhưng cô lại cảm thấy hơi thở của anh đã thay đổi.
Cung Vũ Trạch đi thẳng một mạch đến thang máy, anh thở dài, quay đầu kéo Hạ An Ninh vào bên trong, ánh mắt anh xoáy sâu vào mắt cô hỏi:"Nói cho anh biết, tối hôm nay em nói những lời nhảm nhí như vậy là vì lý do gì?"
Hạ An Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi giày mình, lộ vẻ khổ sở nói:"Những điều em nói là thật! Không phải nói dối."
Bàn tay Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nhưng không làm cho cô đau, mà chỉ buộc gương mặt nhỏ nhắn của cô đối diện với anh, khiến cho đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng anh.
"Em thật sự muốn chia tay với anh sao?"Cung Vũ Trạch nghiêm túc nhìn sâu vào trong mắt cô.
Khóe mắt Hạ An Ninh cay cay, nghĩ đến sự uy hiếp của Lam Doanh, cô biết chuyện này mình không thể trốn tránh được, tránh không được, nên chỉ có thể trực tiếp đối mặt với nó.
Tất nhiên khi nói đến chia tay, sao có thể không đau khổ được cơ chứ, chẳng thà để mình đau khổ một lần còn hơn!
Thang máy đến nơi kêu ting một tiếng, Hạ An Ninh nhìn vào mắt anh, nói chắc nịch: "Phải, chúng ta chia tay đi!"
Nói xong, Hạ An Ninh mặt không đổi, giằng tay mình ra khỏi tay anh, sải những bước dài đi về phía cửa.
Cung Vũ Trạch ngẩn người, đuổi theo cô: "An Ninh! Chờ anh đã!"
Hạ An Ninh không đi, mà bỏ chạy.
"Hạ An Ninh, em chờ anh một chút." Cung Vũ Trạch ở phía sau tức thì sải dài bước chân chạy đuổi theo cô.
Thế nhưng, Hạ An Ninh đã chạy ra của ngoài sảnh, đi về phía con đường đang tấp nập xe cộ ở bên cạnh, xe của Cung Vũ Trạch đang ở bãi đỗ xe, anh nói với theo cô: "Đợi ở đó, anh đưa em về nhà."
Bóng Hạ An Ninh biến mất dưới những ngọn đèn sáng kia, Cung Vũ Trạch vừa lôi điện thoại ra gọi cho cô, vừa gấp rút chạy đến bãi đỗ xe, Lúc anh bước lên xe, vẫn cho rằng Hạ An Ninh vẫn đang đợi mình ở bên đường.
Thế nhưng, anh vòng qua đó mấy lượt, cũng không thấy bóng dáng Hạ An Ninh đâu. Cung Vũ Trạch không kìm được cảm thấy hơi bực mình, cô gái này rối cuộc bị làm sao vậy?
Cứ thế vứt anh ở đó rồi bỏ chạy, cũng không nhận điện thoại của anh.
Cung Vũ Trạch quay lại con đường bên cạnh nhà hàng một lần nữa, bực bội đến nỗi đập mạnh tay vào vô lăng xe, anh biết, Hạ An Ninh nhất định đã quay về nhà, anh sẽ đến thẳng nhà cô để tìm. Chuyện tối hôm nay, anh nhất định phải hỏi cô cho ra nhẽ.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương