Hạ An Ninh mờ mịt đi ở trong đám người, cô giống như cái xác không hồn.
Cô đi tới một góc yên tĩnh trong công viên, trong lòng suy sụp, khoanh hai tay lại, chôn mặt vào trong mà không kìm chế được khóc lớn.
Hạ Thục Hoa vẫn luôn cả nhà chờ cô trở về, lúc này bà căn bản không ý thức được, bởi vì chuyện của mình lại khiến cho tình yêu của con gái phải chết.
Cả đời Hạ Thục Hoa cũng có thể nói là trải qua đau khổ, khi còn bé cha mẹ không quan tâm tới bà, lúc còn trẻ lại phải đi ra tự mình lăn lộn, cuối cùng đưa mình vào nơi phong nguyệt, bán mình kiếm tiền, lúc ấy bà còn trẻ tuổi, cũng là thời kỳ phong quang nhất.
Chỉ tiếc rằng, đó là miếng cơm ăn cần phải có thanh xuân, khi bà hai mươi chín tuổi thì nhặt được Hạ An Ninh, khi đó bà làm ăn cũng kém hơn, nhưng vì có chút tiền gởi ngân hàng nên bà dự định rời khỏi công việc này.
Lúc đó bà cũng nghĩ tới một ít biện pháp để duy trì cuộc sống, bà mở một cửa hàng, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng bản thân bà và Hạ An Ninh cũng không chết đói. Bởi vì trình độ văn hóa của bà không cao nên bà hi vọng Hạ An Ninh có thể học được cao hơn mình.
Mà Hạ An Ninh quả thật không chịu thua kém, thi đậu một trường đại học, cho dù không phải là con ruột nhưng bà vẫn cảm thấy rất tự hào.
Mãi đến mấy năm gần đây bà bắt đầu dính vào cờ bạc, mới đi tới tình cảnh như ngày hôm nay, nhưng thật ra Hạ An Ninh vẫn luôn giúp đỡ bà vượt qua rất nhiều khó khăn, không, nói chính xác là thiếu gia nhà họ Cung mà cô gặp được đã gián tiếp loại bỏ phiền phức cho bà.
Trải qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống, Hạ Thục Hoa cuối cùng cũng muốn thay hình đổi dạng, thay đổi cuộc sống mới, bà còn muốn sau này sẽ dựa vào con gái để hưởng phúc.
Dường như nhân quả luân hồi, ông trời luôn tạo ra một ít cảnh tượng khốn cùng ở trong cuộc sống.
Khi Hạ An Ninh về đến nhà đã là sáu giờ tối, cô ở ngoài cả một ngày, lúc trở lại thì toàn thân đều mệt mỏi rã rời, sắc mặt cũng tái nhợt.
"A! An Ninh, con sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
"Không phải đâu, mẹ, con chỉ bị chênh lệch múi giờ thôi, con đã ăn ở bên ngoài rồi, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc." Hạ An Ninh giả vờ rất mệt mỏi, đẩy cửa phòng ngủ đi vào.
Một đêm này, Hạ An Ninh tắt điện thoại di động, ngồi một mình ở trong phòng suốt đêm. Cô sợ phải khởi động máy, cũng sợ nghe được giọng nói của Cung Vũ Trạch.
Bởi vì nếu nghe được, cô sẽ luyến tiếc, cô sẽ càng đau khổ không chịu nổi.
Lời uy hiếp của Lam Doanh không ngừng vang lên bên tai. Hạ An Ninh biết, trong chuyện này, ngoại trừ cô rời khỏi Cung Vũ Trạch ra thì không có cách nào để giải quyết nữa.
Lam Doanh không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.
Nhưng Hạ An Ninh không biết, khi phòng cô tắt đèn, khoảng mười một giờ đêm dưới tầng nhà của cô có một chiếc xe con màu đen đỗ lại hồi lâu.
Trên xe, Cung Vũ Trạch mặc bộ comple đi giày da ngồi ở ngồi phía sau, hắn vừa trải qua một cuộc họp, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi, nhìn thấy phòng khách nhà cô vẫn sáng đèn, hắn mới thấy thoải mái hơn.
Hắn nghĩ, chắc cô chỉ sơ ý quên sạc điện thoại thôi!
Sáng sớm.
Hạ An Ninh đang nửa tỉnh nửa mê chợt nghe có tiếng gõ cửa, cô nghe thấy tiếng mẹ ở bên ngoài gọi cô, cô mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
"An Ninh, con có bạn đến thăm này, còn chưa dậy à?"
Ban đầu Hạ An Ninh còn muốn lại chợp mắt thêm một lúc, nhưng nghe được những lời này cô lập tức giật mình tỉnh táo hẳn.
Bạn? Là ai vậy?
Hạ An Ninh vội vàng xuống giường, thay quần áo chỉnh tề rồi mở cửa phòng đi ra, cô chỉ thấy trong phòng khách nhà cô là mẹ đang nhiệt tình hỏi han và một người thanh niên có hơi xấu hổ, không được tự nhiên.
Đó chính là Trình Vũ.
Hạ An Ninh run rẩy vài giây.
"Hi, An Ninh, tớ vừa lúc đi ngang qua nhà cậu nên muốn tới thăm bạn." Trình Vũ mỉm cười vẫy tay với cô.
"Con bé còn chưa có ăn sáng đâu! An Ninh, mẹ cũng chưa có nấu bữa sáng, con cùng bạn con xuống dưới lầu đi ăn đi!" Hạ Thục Hoa nói.
"Vâng!" Hạ An Ninh gật đầu.
Trình Vũ cũng nóng lòng muốn tránh người lớn, nói chuyện riêng với cô một lát nên hai người lại đi ra khỏi cửa.
Hạ An Ninh dẫn Trình Vũ tới cửa hàng bán đồ ăn sáng. Trình Vũ rất tò mò và quan tâm về cô, cậu nhìn sắc mặt cô khó coi như vậy thì rất đau lòng.
"Có phải tối hôm qua cậu thức khuya không? Dưới mắt có quầng thâm rồi đây này! Cho dù trẻ tuổi nhưng cũng không nên thức khuya nhiều làm gì." Trình Vũ dặn dò.
"Cảm ơn! Tớ biết rồi." Hạ An Ninh gật đầu rồi cúi đầu ăn cháo.
Đúng lúc này, Trình Vũ tò mò hỏi. "Có phải điện thoại của cậu hết pin hay không! Sao lại ở trạng thái tắt máy vậy?"
Lúc này Hạ An Ninh mới nhớ tới điện thoại mình tắt máy từ tối hôm qua đến giờ còn chưa có mở ra, cô gật đầu. "Ừ, hết pin rồi."
"Vậy phải sạc điện chứ! Một cô gái trẻ tuổi đi ra ngoài mà điện thoại hết pin, sẽ không an toàn đâu."
"Ừ!" Hạ An Ninh tiếp tục gật đầu.
Trình Vũ thấy cô hình như yên tĩnh hơn trước kia rất nhiều, cậu lại càng muốn biết trong hai năm qua cô rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chỉ có điều không biết nên mở lời thế nào.
Hạ An Ninh uống cháo, đột nhiên cô nghĩ đến một việc nên ngẩng đầu nói với Trình Vũ: "Bây giờ làm thị thực để đi ra nước ngoài có phiền phức không?"
"Sao vậy? Cậu muốn đi ra nước ngoài sao? Cái đó rất phiền phức đấy." Trình Vũ kinh ngạc hỏi.
Hạ An Ninh mím môi cười nói. "Tớ chỉ hỏi cho biết thôi."
Tối hôm qua cô có một suy nghĩ rất lớn mật, cô muốn dẫn mẹ rời khỏi nơi này, đi tới nơi khác sinh sống, cô cũng nghĩ tới chuyện đi ra nước ngoài, lựa chọn một đất nước để sống, cô lại cùng mẹ tiếp tục sống nương tựa lẫn nhau.
Lam Doanh yêu cầu là nhất định phải tổn thương Cung Vũ Trạch mới được rời đi, cô làm không được, cô cũng không thể làm được.
Nếu như cô muốn rời đi thì cô có thể lựa chọn trực tiếp rời đi.
Hạ An Ninh lấy điện thoại di động ra, cô vừa mở máy thì liên tiếp có hai tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Cô mở ra mới phát hiện tối hôm qua sau khi cô tắt máy thì Cung Vũ Trạch đã gửi tới hai tin nhắn.
"Tại sao em không nghe điện thoại?"
"Có phải em mệt ngủ rồi không? Nhóc con ngốc nghếch à, em tỉnh lại phải lập tức gọi điện thoại cho anh đấy."
Thoáng cái, viền mắt của Hạ An Ninh lại đỏ lên, muốn rơi nước mắt.
Trình Vũ thấy bộ dáng cô như vậy lại cảm thấy có chút đau lòng nói. "Sao vậy? Ai gửi tới thế? Chẳng lẽ là bạn trai của cậu!"
"Thật sự bị mình đoán trúng rồi sao? Cậu có bạn trai rồi à?" Trong mắt Trình Vũ cũng hiện lên chút mất mát. Hóa ra Hạ An Ninh đã là hoa có chủ rồi sao?
Hạ An Ninh ngẩng đầu, cô không trực tiếp trả lời chỉ mỉm cười, Trình Vũ cũng cười. "Chúc mừng cậu tìm được người trong lòng."
Hạ An Ninh nghe những lời này, trong lòng lại càng thêm chua xót. Đúng vậy! Cô tìm được một người thương cô, yêu cô, nhưng cô rất nhanh lại phải đích thân đẩy người này ra khỏi cuộc đời mình.
"An Ninh, chúc cậu hạnh phúc." Trình Vũ chân thành nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ An Ninh lại đổ chuông, đó là một con số xa lạ.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương