"Dì ơi, nếu Hạ An Ninh không ở nhà thì cháu không làm phiền dì nữa. Chúng cháu về đây." Lam Doanh muốn tìm người đàn ông kia, muốn hỏi một số chuyện. "Hai cháu ở lại ăn cơm?" Hạ Thục Hoa hỏi một cách thân tình, "Thôi cảm ơn dì." Nói xong Lam Doanh cùng bạn ra về. Người bạn có chút không hiểu nhìn cô: "Sao lại về rồi? Chẳng phải cậu định đàm phán tiền bạc với bà ta sao?" "Tiền bạc là một chuyện, bây giờ tớ một tìm hiểu một chuyện để sau này dễ đàm phán." Lam Doanh cười: "Khi nãy chuyển tiền, tớ biết người kia là Lý Kiều Thắng, nên sẽ tìm được ông ta." Nói xong Lam Doanh cầm điện thoại gọi cho thám tử. Với chuyện đơn giản như thế này, chẳng mấy chốc thám tử nắm ngay được thông tin từ Lý Kiều Thắng. Bao gồm cả số điện thoại, địa chỉ. Lam Doanh ngồi trong xe, nhìn nhưng thông tin có được, đắc ý cười: "Cậu xem, đơn giản không. Bây giờ tớ sẽ tới gặp tên Lý Kiều Thắng này." "Tớ thấy tên này rất ghê. Khi nãy cậu có nhìn mắt hắn không, rõ ràng là một tên háo sắc." "Trên đời này chẳng có chuyện gì tiền không làm được. Chịu khó đi cùng tớ một chuyến." "Được!" Lam Doanh lái xe tới địa chỉ nhà Lý Kiều Thắng, đồng thời gọi điện thoại cho hắn. "Alo!Ai đây?" giọng thô của Lý Kiều Thắng vang lên. "Chào ông! Tôi là người khi nãy chuyển tiền cho ông. Tôi có chuyện muốn nói." Lam Doanh nói với giọng điềm tĩnh. "Là cô đó hả người đẹp! Tìm tôi có chuyện gì?" Lý Kiều Thắng hỏi. "Tôi muốn tìm ông nói chuyện một lát, ông có thời gian không?" "Nói chuyện với mỹ nữ, đương nhiên là tôi có thời gian rồi." Lý Kiều Thắng vô cùng phấn khích. "Được, tôi ở quá cafe gần nhà ông. Tôi sẽ gửi địa chỉ để ông tới."Lam Doanh cố che đi sự ghê tởm với người đàn ông này. Những kẻ thô tục như Lý Kiều Thắng, cô bình thường nhìn thấy đều tránh xa, nói gì đến chuyện gặp mặt "Được, tôi sẽ tới" Lý Kiều Thắng nói với giọng vui vẻ. Lam Doanh tới quán cafe gần nhà của hắn. Sau khi ngồi vào, cô gửi tin nhắn địa chỉ cho Lý Kiều Thắng. Một lúc sau Lý Kiều Thắng tới. Vừa bước vào, nhìn hai mỹ nữ ngồi cạnh, hắn đã thấy liêu xiêu trong lòng, rồi ngồi xuống trước hai người. "Mỹ nữ, các cô tìm tôi có chuyện gì? Có phải là Hạ Thục Hoa bảo các cô tới không?" "Đúng, Hạ Thục Hoa bảo chúng tôi tới. Bà ấy có rắc rối gì, chúng tôi sẽ giải quyết hộ."Lam Doanh nói. Lý Kiều Thắng chợt thấy ngạc nhiên: "Các cô có thể xử lý ư?" "Đúng! Chẳng qua là chuyện tiền bạc thôi chứ gì! Ông chỉ cần nói một cái giá là xong." "Được, chỉ cần các cô đủ tiền, chuyện này coi như xong! Sau này tiền trao cháo múc." Lam Doanh và bạn cô nhìn nhau lập tức hiểu ra. Hạ Thục Hoa có phải là có điều gì đó mà tên này biết được, nên mới bị hắn bắt nạt như vậy. "Vậy cho chúng tôi xem những thứ đó đã! Nếu không, chúng tôi sao biết ông sẽ đưa cái gì." Lam Doanh vẫn nói với giọng bình thản. "Tôi là người thô kệch, chỉ có điều trước đây thích vui vẻ. Các cô yên tâm tôi sẽ không làm gì đâu. Chỉ cần có tiền, tôi sẽ giao những thứ đó ra." Lý Kiều Thắng quả thật chưa hề sao in những thứ đó. Hơn nữa hắn cũng không dám. Dù gì thì đây cũng là chuyện **, hắn tin rằng khi những thứ này rơi vào tay Hạ Thục Hoa, chắc chắn bà ta sẽ tiêu hủy nó ngay. "Nhưng ông cũng phải nói cụ thể, những cái đó là cái gì, ông không lừa chúng tôi đấy chứ?" "Đương nhiên là không." Nói xong hắn đưa ra một chiếc USB: "Những thứ cô cần ở trong đó, nếu các cô muốn xem, tôi nói trước là không tiện lắm đâu. Dù gì đó cũng là những cái thứ **." Lam Doanh chợt hiểu ra ngay, lẽ nào đây chính là những bí mật của Hạ Thục Hoa. Bất luận thế nào, cô bây giờ cũng chỉ muốn làm rõ nhưng thứ này là gì, cô tiếp tục nói: "Ông muốn bao nhiêu tiền." "Không nhiều, 500 nghìn." Lý Kiều Thắng không dám đòi quá nhiều, vì dù gì đây cũng là hành động bất hợp pháp, chỉ cần có 500 nghìn là hắn thấy hài lòng rồi. Trong tay Lam Doanh thì không thiếu tiền nên cô nói ngay: "Được, tôi sẽ đưa cho ông 500 nghìn. Còn thứ đó thì đưa cho tôi." "Tiền mặt hay chuyển khoản?" "Lập tức chuyển cho ông ngay, còn đưa thứ đó cho tôi." Nói xong Lam Doanh cầm điện thoại: "Tôi chuyển trước 250 nghìn, sau khi ông giao đồ, tôi sẽ chuyển nửa còn lại." "Được, rất tốt. Tôi biết ngay là con gái Hạ Thục Hoa có tiền mà. Không ngờ bạn của nó cũng nhiều tiền như thế." Lý Kiều Thắng thấy hân hoan trong lòng. Lúc này tin nhắc điện thoại tới. Hắn mở ra xem, 250 nghìn đã có trong tài khoản. Hắn nhìn thấy tiền, lập tức cầm USB đưa cho Lam Doanh. Bạn Lam Doanh cầm lấy, Lam Doanh tiếp tục chuyển nốt 250 nghìn cho hắn. Lý Kiều Thắng nhìn số tiền trong thẻ mà cứ nghĩ mình đang mơ. Trong nháy mắt đã có 500 nghìn, quá sướng. "Được! Cô nói với Hạ Thục Hoa, chuyện này coi như xong. Từ nay tôi sẽ không tới làm phiền. Tôi nói là sẽ làm." "Được, tôi sẽ nói cho bà ấy" Lam Doanh đồng ý. "Vậy tôi đi trước." Lý Kiều Thắng như thể sợ hai cô gái này hối hận. Tiền đã có rồi nên gắn mau chóng tìm cách chuồn đi. Bạn của Lam Doanh cầm chiếc USB cũ, có chút lo lắng: "500 nghìn đổi lấy các USB cũ này ư? Trong này có gì thế, mau mở ra xem." "Cho dù là cái gì, chỉ cần có thể uy hiếp Hạ Thục Hoa, thì chắc chắn đó là thứ đáng giá. Đi thôi, chúng ta kiếm cái máy tính, xem trong này là cái gì." Lam Doanh muốn nhanh chóng tìm hiểu. 1 tiếng sau tại phòng ngủ của Lam Doanh, hai cô gái mở chiếc USB ra. Những thứ trong đó khiến hai cô gái ngượng chín mặt, trông rất ghê tởm. "Trời ạ, sao lại là cái thứ này?" "Đây có lẽ là do Hạ Thục Hoa quay lúc còn trẻ! Cùng với gã đàn ông khi nãy? Trời ạ, tởm quá." Lam Doanh và bạn ôm ngực để chặn cơn buồn nôn. Sắc mặt Lam Doanh đỏ gay, mặc dù mới xem một đoạn đầu nhưng đã lập tức tắt đi. Thế nhưng họ hiểu, hai người nam nữ trong đó chính là Lý Kiều Thắng và Hạ Thục Hoa lúc còn trẻ. "Hừ! Theo tớ được biết, Hạ Thục Hoa đẻ Hạ An Ninh xong thì không lấy chồng. Còn tên Lý Kiều Thắng là kẻ đã có gia đình. Không ngờ Hạ Thục Hoa là kẻ như vậy, chấp nhận làm bồ nhí." "Cậu nghĩ là bồ nhí ư? Lẽ nào Hạ Thục Hoa trước đây làm gái?" Bạn của Lam Doanh phân tích. Lam Doanh lập tức đồng ý: "Đứng, cậu nói đúng. Như thế có nghĩa là Hạ An Ninh là một đứa con hoang, đến ngay cả cha mình cũng không biết là ai."