Hạ Thục Hoa ở trong phòng cũng tức đến đau cả đầu, trong đầu bà ta hiện giờ chỉ tràn ngập chuyện chiếc túi bị cướp, bà mong rằng cảnh sát có thể triển khai hành động ngay lập tức để bà có thể giải quyết được cảnh khốn khó này. Hạ An Ninh bình tĩnh lại một lát, tuy rằng cô rất phẫn nộ việc làm của mẹ, thế nhưng nhìn mẹ đang đóng chặt cửa, nghĩ tới khi bà về nhà, gương mặt tiều tụy đó, cô vẫn không yên tâm mà đưa tay đẩy cửa phòng mẹ. Hạ Thục Hoa nằm trên giường, nhìn thấy cô, bà lập tức lật người ngồi dậy, cả khuôn mặt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn cô: "An Ninh, mẹ có lỗi với con." "Mẹ, phía cảnh sát nói gì?" Hạ An Ninh đem theo hốc mắt đỏ ửng hỏi bà. "Bọn họ nói sẽ lập án điều tra ngay, thế nhưng mẹ rất lo! Hai tên trộm đó có phải biết trong túi có đồ vật quý giá không? Bằng không, sao chúng lại cướp túi của mẹ chứ?" Hạ Thục Hoa nghĩ tới nghĩ lui, bà cảm thấy hai tên trộm này cướp túi của bà là có mục đích rõ ràng. Hạ An Ninh hiểu tính nết mẹ mình, rất thích khoe khoang, cô hết nói nổi nhìn mẹ mình: "Mẹ à, có phải mẹ lấy cái nhẫn ra không?" Hạ Thục Hoa lập tức nghĩ lại, liền sợ hãi đập đập vào ngục: "Lúc mẹ ngồi trong quán cafe có lấy ra." Hạ An Ninh nghe xong liền cho rằng nhất định là lúc đó đã bị người khác chú ý tới rồi. "An Ninh, mẹ thực sự rất có lỗi với con." Hạ Thục Hoa nói xong cũng tự bưng mặt mình khóc. Trong lòng Hạ An Ninh vừa buồn vừa tức giạn, nhìn mẹ mình bị chủ nợ ép tới thành như vậy, cô cũng không hận nổi mẹ. Hạ Thục Hoa khóc lóc, đột nhiên đỡ lấy trán: "Chóng mặt quá..." "Mẹ, mẹ sao vậy?" Hạ An Ninh lập tức tiến tới đỡ lấy bà. Gần đây Hạ Thục Hoa gặp áp lực lớn sắp đè sụp xuống bà, lúc này, đầu bà thực sự không thể chịu nổi, thần kinh căng thẳng vô cùng liền nói linh tinh. "Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ đau ở đâu?" "Đầu... Đau đầu quá..." Hạ Thục Hoa thực sự không giả bộ, bà đau muốn chết. "Mẹ, để con đưa mẹ tới bệnh viện!" Hạ An Ninh cũng biết bà không hề giả bộ, áp lực hai trăm vạn đè lên người bà, áp lực mà bà phải chịu đúng là rất lớn. Hạ Thục Hoa đau đến nỗi nắm chặt lấy tóc mình, cả gương mặt trở nên thật dữ tợn, nom hệt người điên, Hạ An Ninh nắm chặt lấy cánh tay bà: "Mẹ, mẹ đừng nắm nữa, con sẽ đưa mẹ tới bênh viện." Vào đúng lúc này, Hạ An Ninh nghe thấy nhạc chuông reo lên, cô lập tức nhớ ra Cung Vũ Trạch đã tới rồi, cô mau chóng xông ra khỏi phòng, về phòng mình cầm điện thoại lên, quả nhiên là Cung Vũ Trạch gọi tới. Cô vội vàng nhận điện thoại: "Alo!" "Anh đang ở dưới lầu, em xuống đi!" Giọng nói trong trẻo của Cung Vũ Trạch vang lên. "Vũ Trạch, anh có thể lên đây một lát không, mẹ em... mẹ em bị đau đầu, em muốn đưa mẹ tới bệnh viện." Giọng nói Hạ An Ninh tràn ngập sự lo lắng. "Được, anh lên ngay đây." Cung Vũ Trach lập tức đồng ý, cúp điện thoại. Hạ An Ninh mở cửa xong liền vào phòng mẹ mình, chỉ thấy Hạ Thục Hoa ôm chặt lấy đầu mình, đau đớn gào thét trên giường, dường như thực sự đau tới không chịu được. Hạ An Ninh tới đỡ lấy bà ta: "Mẹ, chúng ta tới bệnh viện thôi!" "Đã muộn như vậy rồi còn đi kiểu gì?" Hạ Thục Hoa cũng muốn đi, bởi bà thật sự là rất đau. "Anh ấy tới rồi." Hạ An Ninh nói. Hạ Thục Hoa nén lại cơn đau, kinh ngạc nhìn con gái: "Bạn trai con tới sao?" Hạ An Ninh gật đầu: "Vâng, anh ấy tới rồi." Đang nói, cô liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hạ Thục Hoa vội vàng chỉnh lại quần áo, vuốt lại mái tóc quăn đang rối tung của mình, bà ngẩng đầu, chỉ thấy ở ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đang đẩy cửa bước vào. Dù ở trong căn nhà cũ nát này, người đàn ông kia cũng khó nén được khí tức cao quý trên người, mà hắn là người đàn ông có tướng mạo đẹp nhất mà Hạ Thục Hoa từng gặp. Bà ngạc nhiên đến mức khó mà tin được, người đàn ông này là bạn trai của con gái mình ư? Một công tử nhà giàu quý khí bức ngoài, đẹp trai xuất sắc vô cùng ư? Cung Vũ Trạch nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt Hạ An Ninh, hắn trầm giọng nói: "Đỡ mẹ em lên xe anh, anh sẽ đưa hai người tới bệnh viện." "Được!" Hạ An Ninh nói với mẹ: "Mẹ, dậy thôi! Chúng ta tới bệnh viện thôi." Chứng đau nửa đầu của Hạ Thục Hoa khiến bà không thể chịu thêm, bà gật đầu nói: "Được!" Hạ An Ninh và Hạ Thục Hoa ngồi lên xe của Cung Vũ Trạch, tối nay hắn lái một chiếc xe việt dã, Hạ An Ninh đỡ mẹ ngồi vào ghế sau. Dưới sự chỉ đường của Hạ An Ninh, rất nhanh họ đã đưa Hạ Thục Hoa tới bênh viện. Hạ Thục Hoa làm kiểm tra ở chỗ bác sĩ trực ban, Hạ An Ninh vẫn luôn ở bên cạnh bà, là đứa con gái duy nhất của bà, dù cho mẹ mình là làm sai chuyện gì, thân là con đều phải tận hiếu mà chăm sóc. Cung Vũ Trạch đứng ở một bên, người làm hắn đau lòng không phải Hạ Thục Hoa, mà là Hạ An Ninh. Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Hạ Thục Hoa xong liền nói: "Gần đây tinh thần bác chịu áp lực lớn quá." "Đúng vậy, không thể ngủ nổi, ăn cũng không vào." Hạ Thục Hoa vừa nói vừa vỗ đầu: "Đau đến mức tôi muốn phát điên." "Tối nay bác cứ ở lại bệnh viện đi, tôi sẽ kê đơn và tiêm thuốc an thần cho bác." Hạ Thục Hoa được đưa vào phòng bệnh, vừa mới tiêm bà liền ngủ ngay, Hạ An Ninh vẫn luôn đợi bà an giấc mới dám thở phào một hơi. Cung Vũ Trạch vẫn chẳng nói gì, nhưng hắn có thể nhìn ra rằng, áp lực của Hạ Thục Hoa rất lớn, khiến cho đôi mày của Hạ An Ninh cũng nhíu chặt lại, dường như cũng có tâm sự nặng nề. "Đi ra đây với anh." Cung Vũ Trạch thấp giọng nói với cô. Hạ An Ninh vẫn luôn lo lắng cho mẹ mà không chú ý gì đến hắn, lúc này cô mới áy náy đứng dậy, đi theo hắn ra khỏi phòng bệnh. Hạ An Ninh vừa ra khỏi phòng bệnh, ở trước cửa, Cung Vũ Trạch đã dùng hai tay giam lấy cô vào khoảng giữa tường và lồng ngực mình, đôi mắt thâm thúy sắc bén vô cùng của hắn khóa chặt cô: "Có phải em giấu anh chuyện gì không?" Hạ An Ninh chớp mắt, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến cô có chút tâm hoảng ý loạn, đáy mắt cô xẹt qua một tia chột dạ, cô cắn môi nhìn xuống, không biết nên nói thế nào. Cung Vũ Trạch thấy cô không nói, ánh mắt hắn tản ra chút buồn bực: "Có phải em không coi anh là bạn trai không? Định không nói với anh chuyện gì hết sao?" Hạ An Ninh vừa nghe liền vội lắc đầu: "Không phải, em không có ý giấu anh." "Vậy hãy nói cho anh, rốt cuộc mẹ em lại xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Cung Vũ Trạch lộ ra sự áp bức, hắn thật sự rất không thích cô giấu diếm hắn điều gì. "Mẹ... Mẹ lại nợ người ta hai trăm vạn ở ngoài..." Hạ An Ninh lấy hết dũng khí nói ra. Gương mặt đẹp trai của Cung Vũ Trạch khẽ ngẩn ra: "Hai trăm vạn? Nợ lúc nào vậy?" "Thì... Thì là tuần trước, mẹ bị người ta lôi kéo vào sòng bạc, thua mất hai trăm vạn, những người đó uy hiếp mẹ nói, nếu mẹ không trả tiền thì sẽ đánh chết mẹ." Hạ An Ninh nói xong, hốc mắt đỏ lên. Cung Vũ Trạch nhìn bộ dáng lo lắng phát khóc của cô liền đưa tay vuốt ve an ủi: "Được rồi, khoản tiền này cứ để anh trả." Hạ An Ninh trừng mắt nhìn hắn, cái đầu nhỏ lắc liên tục: "Không... Không được, không thể để anh trả được." [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé