Cung Vũ Trạch không hề nói, hắn tặng bộ nhẫn kim cương này, không chỉ đeo trên ngón tay cô, mà còn ghim lên trong trái tim cô. Hạ An Ninh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương, cô biết rằng, cả đời này, trái tim của cô chỉ thuộc về hắn, vẫn đi lên vết xe đổ điên cuồng yêu hắn. "Em rất thích anh." Hạ An Ninh ngẩng đầu ngọt ngào cười. Cung Vũ Trạch bỗng chốc bị nét mặt tươi cười của cô mê hoặc, dưới ánh đèn, hai người nhìn chằm chằm đối phương, giờ phút này, trái tim của họ, gần kề đến như vậy, đến nỗi mà, đôi mắt của đằng ấy có thể phản chiếu bóng dáng của đối phương. "Hạ An Ninh, anh thích em, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình." Cung Vũ Trạch nghiêm túc mở lời. Ngực Hạ An Ninh có chút nhấp nhô, xúc động không thôi, cô cắn môi, gật đầu nghiêm túc,"Ừ! Em cũng thích anh." Cung Vũ Trạch cầm chén rượu đỏ trên bàn, đưa cho cô, Hạ An Ninh cũng cầm lấy chén rượu, cạn ly cùng hắn. Tiếp đó, bữa tối mỹ vị phong phú vô cùng, lúc Cung Vũ Trạch ăn cơm, hắn nói với Hạ An Ninh, hắn quyết định mấy hôm nữa đi công tác một chuyến ở nước ngoài, hắn mời cô đi cùng. Hạ An Ninh chưa bao giờ được ra nước ngoài, cô nghe xong tất nhiên cảm thấy vui vẻ,"Thật không? Em có thể đi cùng anh sao?" "Đương nhiên." Cung Vũ Trạch gật đầu,"Anh có thể đi cùng em tới bất cứ nơi nào, chỉ cần em muốn đi, anh có thể đưa em đi hết." Hạ Vũ Ninh không đòi hỏi gì nhiều, cô mím môi cười,"Thì đi nơi anh công tác! Lần sau có cơ hội thì đi những nơi khác." "Được!" Cung Vũ Trạch gật đầu, ý cười lộ trên khóe môi cô, hắn cũng có cảm giác sung sướng phát ra từ nội tâm. Tám giờ tối, tầng dưới của nhà hàng, Cung Vũ Trạch muốn đưa cô tới chỗ anh, nhưng Hạ An Ninh lại lo lắng cho mẹ bởi cô cảm thấy gần đây tâm trạng bà không tốt, vì vậy cô quyết định về nhà mình. Cung Vũ Trạch cũng không ép buộc cô, còn mua chút hoa quả dọc đường đưa cô mang về nhà, lúc Hạ An Ninh về đến nhà đã là chín giờ rưỡi. Cô mở cửa phòng, nhìn thấy ánh sáng phòng khách, Hạ Thục Hoa ngồi trên sô pha, bộ dạng thẫn thờ, cô không khỏi cả kinh,"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ khó chịu ở đâu không?" Hôm nay Hạ Thục Hoa bị uy hiếp, cả người bị nỗi hoảng sợ bủa vây, bà ngủ cũng không yên, ngẩng đầu đưa đôi mắt ngập tràn tơ máu nhìn về phía Hạ An Ninh,"Mẹ không sao! Sao con lại về? Không về nhà bạn trai sao?" "Mẹ! Mẹ hiểu nhầm rồi, con với Vũ Trạch chỉ mới qua lại thôi." Hạ An Ninh ngồi bên cạnh bà, nhìn gương mặt tái nhợt vô sắc, cô rất lo lắng. "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ có thể nói cho con không?" Hạ An Ninh nghiêm túc hỏi. Lúc này Hạ Thục Hoa cũng sắp bị việc này ép tới phát điên rồi, bà thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô, bà cả kinh nắm tay cô lên,"An Ninh, vật này ở đâu ra vậy?" Hạ Thục Hoa chưa bao giờ trông thấy chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt to và đẹp tới vậy, ánh mắt của bà sáng lên trông thấy, trên đường trở về, Hạ An Ninh không hề nghĩ tới việc tháo nhẫn xuống, lúc này, mẹ cô nhìn thấy chiếc nhẫn, đưa tay ra che lấy theo bản năng,"Là... Là anh ấy tặng." " Cung Vũ Trạch tặng con phải không? Cái này là hàng thật sao? Lấy ra mẹ xem xem." Hạ Thục Hoa nôn nóng muốn nhìn rõ ràng. Hạ An Ninh còn chưa kịp phản ứng, Hạ Thục Hoa đã tháo chiếc nhẫn từ tay cô ra, Hạ An Ninh có chút sửng sốt nhìn bà, Hạ Thục Hoa đánh giá chiếc nhẫn dưới ánh đèn, nhìn thiết kế với đường cắt góc cạnh vô cùng hoàn mỹ, ánh mắt của bà lóe lên một tia vui mừng, đúng là hàng thật rồi! "Chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, đáng giá bao nhiêu?" Hạ Thục Hoa tò mò hỏi Hạ An Ninh. Hạ An Ninh lắc đầu,"Con không biết, mẹ trả nó cho con đi!" "An Ninh, xem ra cậu Cung Vũ Trạch này thật sự yêu con rồi! Con nhìn này, chiếc nhẫn đáng giá như vậy nó cũng tặng con rồi." Trái tim như sắp chết của bà, trong nháy mắt vì chiếc nhẫn kim cương mà sống lại, bà ta giờ phút này, cầm nhẫn không nỡ trả lại con gái. "Mẹ! Đưa nhẫn cho con được không?" Hạ An Ninh đành phải hỏi lại lần nữa, đưa tay hướng về phía bà. Cô không muốn mẹ lại đem chiếc nhẫn này đi bán, bởi vì đây là vật quan trọng nhất đối với cô, là tình cảm của Cung Vũ Trạch dành cho cô. Hạ Thục Hoa tay cầm nhẫn, đột nhiên rơi lệ, bà che mặt, khóc rống lên. "Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ sao vậy?" Hạ An Ninh hoảng sợ, nhanh chóng dìu bà. "Mẹ vô dụng, mẹ xin lỗi con, mẹ lại đi đánh bạc rồi!" Hạ Thục Hoa ôm lấy Hạ An Ninh, tiếng khóc rung trời. Hạ An Ninh vừa nghe, lòng cô như thắt lại, cô vội hỏi một tiếng,"Mẹ, có phải mẹ lại đi mượn tiền không? Mẹ vay người ta bao nhiêu tiền?" "Hai trăm vạn, tròn hai trăm vạn!" Hạ Thục Hoa vừa khóc vừa nói. Đầu óc cô như nổ tung, cô trừng lớn hai mắt không tin nổi,"Cái gì? Hai trăm vạn?" Điều này đối với cô mà nói, chắn chắn là một con số thiên văn, không đếm nổi. Lúc này Hạ Thục Hoa, chỉ có thể tiếp tục khóc lóc cầu xin sự tha thứ từ cô,"An Ninh, mẹ xin lỗi con, mẹ vô dụng." "Mẹ! Sao mẹ có thể vay một khoản tiền ớn như vậy? Mẹ sẽ trả như thế nào?" Hạ An Ninh thật sự tức giận, bất đắc dĩ, cũng rất thương tâm. Hạ Thục Hoa che mặt,"Mẹ cũng hối hận rồi, nhưng mà hối hận thì cũng đã muộn, mẹ vay nhiều tiền như vậy chắc chắn phải trả lại! Không thì bọn họ sẽ không tha cho mẹ." Hạ An Ninh vừa kinh động vừa sợ hãi, hốc mắt cũng không khỏi đỏ lên, cô nhìn người mẹ đang khóc lớn, trong lòng rất khó chịu, nhưng giờ đây, cô thật sự không biết nên làm thế nào, trái tim của cô cũng trở nên hoảng loạn. Sau khi Hạ Thục Hoa khóc xong, bà ta ngẩng đầu nhìn cô,"An Ninh, cứu lấy mẹ được không? Hiện tại, chỉ có con mới có thể cứu mẹ." Hạ An Ninh nhìn mẹ mình nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cô liền biết bà muốn làm cái gì, vội vã lắc đầu,"Không... Mẹ, đừng như vậy, đây là quà Cung Vũ Trạch tặng con, đây là tấm lòng của anh ấy, con không thể bán được." Hạ Thục Hoa khẩn cầu nhìn cô,"Con gái, con thật sự không chịu cứu mẹ sao?" "Con không phải không muốn cứu mẹ, mẹ muốn con làm cái gì cũng được, chỉ duy nhất vật này không thể bán." Hạ An Ninh cũng khóc theo, cô thật sự rất đau lòng, cũng tuyệt đối không muốn gặp phải tình cảnh như vậy. "Cái nhẫn này cậu ta tặng cho con, hiện tại nó thuộc về con rồi, chúng ta thầm bán đi cậu ta cũng không biết, nếu như biết thì cứ đẩy hết trách nhiệm cho mẹ, mẹ gánh vác tất cả hậu quả được không?" "Mẹ, đừng mà... cầu xin mẹ, đừng bán mà, trả lại con được không?" Hạ An Ninh nói xong, cô dự định lấy lại chiếc nhẫn từ tay mẹ. Giờ phút này Hạ Thục Hoa, cũng bị ép đến đường cùng, bà ta nắm chặt chiếc nhẫn,"An Ninh, cho mẹ, để chiếc nhẫn này cho mẹ được không? Chỉ lần này thôi, chỉ một lần này mẹ sẽ không bao giờ bán đi đồ của con nữa."