Hiện giờ, mỗi ngày Hạ Thục Hoa chỉ biết trốn trong nhà, đến những quán mạt chược nhỏ gần nhà bà cũng không dám đi, buổi sáng bà ăn tạm một thứ gì đó, buổi chiều lúc chuẩn bị đi mua một chút thức ăn, bà hỏi Hạ An Ninh có thể dẫn Cung thiếu gia đó về nhà để bà xem xem.
Hạ Thục Hoa vừa đến đầu một con hẻm gần chợ, thì nghe thấy đằng sau một âm thanh đang gọi bà: "Chị Hạ, mua thức ăn à!"
Hạ Thục Hoa quay đầu nhìn, không khỏi bị dọa đến nỗi mặt tái mét, là quản lý của sòng bạc kia, hắn còn mang theo hai người đàn ông cao to bên cạnh, hắn vừa cười vừa bước lại gần: "Chị Hạ, thời hạn một tuần sắp đến rồi, chị xem lúc nào có thể trả được món nợ hai trăm vạn cho sòng bạc của chúng tôi đây? Sòng bạc của chúng tôi dạo này làm ăn không được tốt cho lắm, lại còn luôn bị người ngoài thiếu nợ!"
Hạ Thục Hoa trừng mắt nhìn bọn họ: "Sòng bạc của các người toàn là lừa đảo, các người nhất định đã giở trò lừa đảo!"
"Chị Hạ, chị phải cẩn trọng lời nói đó! Đánh bài thì phải chịu thua, đây là do chị tự đến sòng bạc của chúng tôi đánh bài, chúng tôi cũng không có kéo chị vào, không ép buộc chị có phải không?"
Sắc mặt của Hạ Thục Lâm đỏ lên, bà cắn chặt răng: "Giờ tôi không có tiền."
"Chị không có tiền không cũng không liên quan gì đến bọn tôi, chị không có tiền thì nghĩ cách đi! Chị cũng đừng làm khó bọn tôi, với lại việc động đao thấy máu, chúng tôi cũng không muốn làm đâu." Tên quản lý đó lộ vẻ mặt hung ác nói.
Hạ Thục Hoa liền sợ hãi đến mức mặt biến sắc: "Các anh định làm gì?"
"Chị Hoa đây chắc cũng không phải lần đầu đánh bài, lẽ nào luật ở đây chị vẫn chưa rõ sao?"
Hạ Thục Hoa đương nhiên biết, lần trước chuyện Lý đầu trọc đã làm bà sứt đầu mẻ trán rồi, mà đó chỉ là thiếu ba mươi vạn, mà lần này bà thiếu hẳn hai trăm vạn, những người này đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà.
"Tôi nghe nói chị có một đứa con gái xinh đẹp, có phải không?" Người đàn ông đó đột nhiên cười lên.
Hạ Thục Hoa vừa nghe, liền đưa tay muốn cho hắn một cái bạt tai, người đàn ông đó liền lùi lại một bước.
"Các anh dám động đến con gái tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người." Hạ Thục Hoa phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ.
"Chị hai à, chị thiếu tiền của chúng tôi mà chị vẫn còn nói lý được sao?" Tên bảo vệ bên cạnh hung hãn nói.
Tên quản lý cũng cười lạnh một tiếng: "Nếu chị không trả tiền, vậy thì chúng tôi sẽ bắt con gái của chị, nếu không muốn con gái xảy ra chuyện, thì chị tốt nhất mau mau trả tiền, nếu vượt quá tuần này, chúng tôi sẽ lại tới tìm chị."
Dứt lời, hắn đem theo hai tên thuộc hạ dời đi.
Hạ Thục Hoa thở dốc, bà dường như không còn sức lực dựa vào bức tường bên cạnh, bà ý thức được chuyện này còn nghiêm trọng hơn bà nghĩ nhiều.
Sau khi vội vàng chạy đến chợ bên cạnh để mua nột ít thức ăn, bà liền gọi điện thoại cho Hạ An Ninh.
"Alo, mẹ?" Hạ An Ninh ở đầu dây bên kia nhận điện thoại.
"An Ninh à! Con giải quyết xong công việc chưa? Bao giờ về nhà đó?" Hạ Hầu Lâm ôn nhu hỏi.
"Phải năm giờ chiều con mới có thể tan làm được."
"Vậy à! An Ninh, hôm nay mẹ mua được không ít thức ăn, con có thể gọi cho Cung thiếu gia đó, hỏi xem có muốn đến nhà ta ăn cơm hay không đi!" Hạ Thục Hoa giả bộ tùy ý hỏi.
Hạ An Ninh do dự một lúc: "Mẹ, hay là lần sau đi! Con không biết anh ấy có rảnh không."
"Sao lại không rảnh chứ? Con gọi điện thoại hỏi xem đi! Nói không chừng nó rảnh đó!" Hạ Thục Hoa rất muốn gặp Cung thiếu gia đó, xem xem hắn có phải người dễ nói chuyện hay không.
Hạ An Ninh biết Cung Vũ Trạch biết chuyện cô suýt chút nữa đã bị mẹ tặng cho người khác, hắn rất tức giận, cô trước mắt cũng không muốn hắn đến gặp mẹ mình.
"Được! Để con hỏi anh ấy." Hạ An Ninh lên tiếng trả lời.
"Được! Vậy mẹ chờ điện thoại của con!" Hạ Thục Hoa vui vẻ nói, rồi dập điện thoại.
Hạ Anh Ninh lúc này đang trong phòng nghỉ ngơi uống một ly trà, cô nghĩ, hay là gọi điện thoại cho Cung Vũ Trạch! Không cần biết sẽ thế nào, nhưng cứ gọi trước xem sao!
Cung Vũ Trạch đang giải quyết công việc trong phòng làm việc, bỗng, điện thoại ở bên cạnh reo lên, hắn liếc một cái, thì nhìn thấy cái tên Hạ An Ninh trên màn hình, tâm trạng của hắn liền vui vẻ lên mấy phần.
Bởi vì cô rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, bình thường toàn là hắn gọi cho cô.
Hắn đưa tay nhận lấy, trong giọng nói lộ ra ý cười: "Gọi anh có chuyện gì đó?"
Bên kia, Hạ An Ninh nghe thấy âm thanh đó, trong tim cảm giác như có luồng điện chạy qua, cô khẽ cười một tiếng: "Chỉ là muốn gọi điện cho anh, nói chuyện với anh thôi."
Cung Dạ Tiêu cũng rời khỏi vị trí, bước đến phía trước cửa sổ, từ đây nhìn ra phía xa, cười hỏi: "Nói chuyện gì?"
"Tối nay anh có bận không?"
"Không!"
"Mẹ em vừa gọi điện thoại bảo, bà mua một chút thức ăn, muốn hỏi xem anh có muốn đến nhà em ăn cơm không..." Hạ An Ninh ở bên đầu kia có chút cẩn thận hỏi, bởi vì cô thật sự lo lắng hắn vẫn đang giận mẹ mình.
Quả nhiên, Cung Vũ Trạch vừa nghe đến chuyện này, nụ cười trên gương mặt hắn liền trầm hẳn đi, hắn nói thẳng: "Giờ anh vẫn không muốn gặp mẹ em."
Hạ An Ninh vừa nghe liền biết hắn vẫn đang oán trách mẹ mình, quả thực, nếu không phải là người sinh ra cô, thì cô cũng không tha thứ nhanh như vậy, mẹ thực sự là đã làm sai, nhưng phận làm con, cô cũng không thể hận bà cả đời.
Cung Vũ Trạch khẽ than nhẹ: "An Ninh, đừng trách anh, cho anh một chút thời gian, anh bây giờ vẫn chưa muốn gặp mẹ em."
Hạ An Ninh ở bên kia cũng không tức giận, cô ừ một tiếng: "Được, em sẽ không trách anh đâu."
"Thật ra tối nay anh cũng không rảnh!" Cung Vũ Trạch lại nói ngược lại.
Hạ An Ninh bên kia khẽ a lên: "Anh bận sao?"
"Ừ! Anh có một cuộc hẹn." Trọng giọng nói của Cung Vũ Trạch, lộ ra vài ý cười.
"Hẹn ai vậy?" Hạ An Ninh tò mò hỏi.
"Bạn gái anh." Cung Vũ Trạch đùa nghịch lên tiếng.
Hạ An Ninh không có phản ứng lại, trái lại lại tức giận hỏi: "Anh có mấy cô bạn gái vậy?"
Cung Vũ Trạch không ngờ cô tưởng là thật, hắn không khỏi cười nhẹ lên một tiếng: "Chỉ có mỗi mình em! Đồ ngốc, tối nay anh muốn hẹn em ra ngoài ăn cơm."
Hạ An Ninh xì một tiếng, có chút giận dỗi cười lên: "Anh cố ý muốn em hiểu nhầm, có phải không?"
Cung Vũ Trạch cong môi cười: "Em ghen không phải chuyện tốt sao? Chứng tỏ là em rất để ý anh."
"Đúng, em ghen, nếu anh ở với một cô gái khác, em sẽ rất ghen." Hạ An Ninh trả lời hắn qua điện thoại.
Cung Vũ Trạch nghe được, trong giọng nói như nửa đùa của cô, vẫn lộ ra một chút nghiêm túc, anh cũng nghiêm túc lại: "Ngoài em ra, anh sẽ không ở với bất kỳ người con gái nào khác."
Ở đầu dây bên kia nhip tim của Hạ An Ninh như vừa ngừng lại, tưởng rằng hắn ngoài cô ra, vẫn còn hẹn hò với người con gái khác, lúc này, nghe được câu nói đó của hắn, cái phần hoảng loạn trong trái tim cô liền biến mất.
"Về sau không được đùa như thế nữa!" Hạ An Ninh giả bộ tức giận.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương