Sau bữa tối, Cung Vũ Trạch không ép cô nhất định phải về nàh anh, anh biết Hạ An Ninh là một cô gái ngoan nên anh đưa cô về tận nhà.
Sau khi xuống xe, Hạ An Ninh vẫy vẫy tay chào anh, dặn dò: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Được!” Cung Vũ Trạch đáp lại: “Anh nhìn em lên trên.”
Trái tim Hạ An Ninh cảm thấy ấm áp, cô gật gật đầu rồi quay người bước từng bước về phía cửa thang máy, hôm nay cô vui đến mức tưởng như bay lên, không ngờ anh lại nói thích cô, lại còn muốn cô làm bạn gái anh.
Nhìn Hạ An Ninh đi vào trong thang máy xong Cung Vũ Trạch mới yên tâm nhấn ga lái xe về phía biệt thự.
Hạ An Ninh về tới nhà, cô tưởng mẹ cô không có thói quen ở nhà vào giờ nay, thế nhưng khi cô mở cửa ra liền nhìn thấy Hạ Thục Hoa đang mệt mỏi ngồi trên sô pha, bà mở ti vi nhưng tâm trạng hoàn toàn không hề chú ý tới tiết mục đang phát.
Dường như có một tâm tư nặng nề viết lên trên mặt bà, Hạ An Ninh ngạc nhiên, trên ti vi đang chiếu bộ phim tình cảm mà mẹ thích xem nhất, bình thường mẹ không bỏ qua bất cứ một bộ phim nào, nhưng sao hôm nay bà lại không xem?
“Mẹ, sao vậy mẹ?” Hạ An Ninh vừa thay giày vừa ngạc nhiên hỏi.
Hạ Thục Hoa ngẩng đầu nhìn cô con gái như hoa như ngọc, tâm trạng bà thật sự có một sự sợ hãi, lần trước việc của gã Lý đầu trọc mà bà đã hồ đồ làm một việc khiến mình cả đời cảm thấy hối hận, may mà không đến mức bi thảm nhưng việc này cũng khiến tình cảm giữa bà và Hạ An Ninh có một sự ngăn cách.
“Không sao, mẹ không sao đâu.” Hạ Thục Hoa không dám nói chuyện này với cô, bởi bà sợ lại khiến đứa con gái này thất vọng, bà lo nếu nói ra mình lại nợ thêm 200 vạn tiền cờ bạc chắc con gái sẽ tức chết.
Hạ An Ninh lại cảm giác mẹ có chuyện, cô ngồi xuống cạnh mẹ dịu dàng hỏi lần nữa: “Mẹ, có chuyện gì thì nói với con di! Có phải hết tiền rồi không?”
Ánh mắt Hạ Thục Hoa có sự do dự khó thốt nên lời, Hạ An Ninh nói với bà: “Mẹ à, không phải là lại nợ tiền cờ bạc bên ngoài đấy chứ?”
Hạ Thục Hoa lập tức lắc đầu, phủ nhận: “Không, không phải! Chỉ là dạo này mẹ cảm thấy hơi mệt thôi.”
“Mẹ, lần trước con lĩnh lương có hơn 1 vạn, nếu mẹ thiếu tiền thì con đưa cho mẹ dùng trước đã.” Hạ An Ninh dẫu có thất vọng nhưng dù gì đây cũng là mẹ cô, người có công sinh thành nuôi dưỡng cô, cô không thể vong ơn phụ nghĩa.
Hạ Thục Hoa nghe thấy trong tay con gái có 1 vạn, trong lòng cười khổ một tiếng, 1 vạn này còn không đủ số lẻ, trong đầu bà bỗng nảy số thử hỏi con gái: “An Ninh, nếu mẹ cần dung tiền gấp thì con có thể mượn bạn trai không?”
Sắc mặt của Hạ An Ninh thất kinh nhưng cô vô cùng kiên quyết lắc đầu, ngăn chặn suy nghĩ của mẹ: “Mẹ, con sẽ không mượn tiền của anh ấy đâu.”
“Nếu mẹ gặp khó khan thì sao? Con cũng không giúp mẹ sao?” Hạ Thục Hoa gấp gáp hỏi thêm câu nữa.
Ánh mắt Hạ An Ninh ánh lên sự đau khổ, cô vẫn lắc đầu: “Con sẽ không mượn tiền của anh ấy.”
“Cậu ta có tiền đúng không?” Hạ Thục Hoa cảm nhận được người đàn ông đó vô cùng nhiều tiền.
Đôi mắt Hạ An Ninh loé lên sự ngờ hoặc, cô nhìn mẹ: “Mẹ, có phải mẹ lại nợ tiền đúng không? Lần này mẹ nợ bao nhiêu?”
Hạ Thục Hoa bị con gái dồn hỏi, lập tức nói dối, cố tình làm ra thư thái cười: “Đây có, mẹ chỉ hỏi thôi, muốn xem xem cậu ta có yêu con hay không.”
Hạ An Ninh nghe mẹ nói, trong lòng long cũng cảm thấy nhẹ nhõm, khuôn mặt lại ửng đỏ, cúi mắt xuống nói: “Con và anh ấy cũng vừa bắt đầu tìm hiểu, con không biết anh ấy rốt cuộc có thích con hay không.”
“An Ninh, con đừng thiếu tự tin như vậy, ai gặp con cũng bảo con rất xinh.” Hạ Thục Hoa nhìn khuôn mặt con gái bất giác nghĩ tới người phụ nữ tuyệt vọng nhảy xuống hồ hơn hai mươi năm trước, dáng vẻ trẻ trung của bà ta rất giống Hạ An Ninh, đều là tuyệt đỉnh giai nhân.
Chỉ có một điều cho đến giờ bà vẫn nghĩ không thong, tại sao người phụ nữ đó lại nhảy xuống hồ!
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế! Hạ An Ninh hỏi.
Hạ Thục Hoa lập tức che giấu tâm tư, bà cười: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy không biết tự lúc nào đã nuôi con lớn bằng này.”
Hạ An Ninh mềm lòng, cô đưa tay ra ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ à, bất luận xảy ra chuyện gì mẹ cũng phải nói cho con biết đấy nhé? Còn nữa, chúng ta phải sống cho thật tốt, đừng đi đánh bạc nữa có được không?”
Hạ Thục Hoa lúc này thật sự có hàng nghìn, hang vạn suy nghĩ muốn cai cờ bạc, nhưng hoạ bà gây ra đã ở sờ sờ ra đấy rồi, nếu không lấp cái lỗ này lại thì hố này bà không cách nào sống tiếp được.
Cả ngày hôm nay bà ở nhà nghĩ đủ mọi cách, kể cả bán cái nhà này đi cũng không đủ số nợ này, vậy nên bà vô cùng sầu não, cảm giác như sắp mắc chứng phiền muộn.
“Mẹ à, anh ấy tên là Cung Vũ Trạch, anh ấy đối xử với con rất tốt nhưng anh ấy quá tốt, đến mức con không có tự tin, con sợ con không xứng với anh ấy.” Hạ An Ninh thật thà kể chuyện của mình và Cung Vũ Trạch.
Hạ Thục Hoa nghe xong cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Cậu ta họ Cung sao?”
Họ Cung ở thành phố a hiếm lắm! Hơn nữa, việc này khiến bà lập tức nghĩ ngay tới toà cao ốc to nhất ở trung tâm thành phố, tập đoàn Cung thị, lẽ nào người đàn ông này có quan hệ với gia tộc Cung thị sao?
“Vâng! Anh ấy họ Cung, sao vậy mẹ?” Hạ An Ninh chớp chớp mắt hỏi.
“Cậu ta có nói với con là mình làm gì không? Gia tộc cậu ta làm về cái gì vậy?” Hạ Thục Hoa lập tức mở lời truy hỏi.
Hạ An Ninh nghe ngữ khí của mẹ liền biết ngày mẹ đang nghĩ cái gì, cô đành nói dối: “Anh ấy bây giờ chẳng làm gì cả, vừa từ nước ngoài về.”
“Vậy nhà cậu ta chắc là có nhiều tiền lắm nhỉ!” Ánh mắt Hạ Thục Hoa loé lên tia sáng.
“Con cũng không rõ lắm.” Hạ An Ninh nói dối.
Trong long Hạ Thục Hoa nhận định luôn Cung Vũ Trạch này nhất định có quan hệ với gia tộc Cung thị bề thế nhất thành phố a này! Dẫu rằng chỉ là một thiếu gia có họ hàng xa thì cũng ăn đứt người bình thường, vậy nên con gái sau này gả cho cậu ta kiểu gì cũng sẽ giàu có.
“An Ninh, vậy cậu ta có nói với còn là bao giờ cưới con không? Hai đứa bao giờ đính hôn?” Hạ Thục Hoa lập tức kích động nắm tay cô truy hỏi.
Hạ An Ninh sửng sốt, cô vội vã lắc đầu: “Mẹ, con và anh ấy còn chưa tới bước này, bọn con vừa mới bắt đầu tìm hiểu.”
Việc đính hôn cô còn chẳng dám nghĩ đến cơ!
Hạ Thục Hoa nhìn cô mắt long lanh: “Thế mẹ hỏi thêm một câu nữa, con và cậu ấy phát triển đến bước nào rồi? Hai đứa có hay chưa?”
Mặt Hạ An Ninh lập tức đỏ phừng phừng, cô còn không để mẹ nói hết câu đã phủ nhận: “Chưa chưa, mẹ à bọn con vô cùng trong sáng, chưa làm gì cả.”
Cô sợ mẹ sẽ nghĩ mình là một đứa tuỳ tiện, cô thẹn thùng.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương