Lúc này, ai nấy đều biết rõ, người đàn ông đẹp vượt tầm vũ trụ này, sở thích, là gu như Hạ An Ninh. Còn cô gái lên tiếng khi nãy, lập tức bị hù phát sợ đập ngực ngồi xuống, cô cảm giác từ trường của người đàn ông này quá mạnh, ngay cả dũng khí nói chuyện với anh ta cũng chẳng có. Hạ An Ninh ngơ ngác bị Cung Vũ Trạch ôm đến đại sảnh, trái tim cô nhảy loạn xạ, câu nói lúc nãy của Cung Vũ Trạch có thật không? Anh thích dáng vẻ cô như thế sao? Cô của như thế sao? Cung Vũ Trạch nghĩ cô gái bên cạnh sẽ rất vui, nhưng khi anh cúi mắt nhìn cô, chỉ phát hiện khuôn mặt đờ đẫn, đôi mắt to khoảng mấy giây mới chớp được hai cái, như đang suy nghĩ chuyện gì vậy. “Đang ngơ ngác gì đó?” Tay của Cung Vũ Trách có chút ngứa ngáy, anh giơ tay véo bên má mịn màng ú nu. Lúc này Hạ An Ninh ngước mắt nhìn anh, lắc đầu, “Không... không nghĩ gì cả...” Cung Vũ Trạch không tin, anh nhếch môi cười, “Cô có gì thì nói nấy đi! Tôi đâu có ăn thịt cô đâu.” Hạ An Ninh dường như nhận được sự cổ vũ, cô bất giác cắn môi, can đảm hỏi, “Vậy tôi nói đây, câu nói lúc nãy của anh có phải là thật không? Anh thích tôi... như vậy đó?” Nói xong, cô lập tức cúi mắt, nhìn ngắm ngón chân của mình, ngay cả ngón tay cũng đan chặt vào nhau. Cung Vũ Trạch hơi nheo mắt, thì ra cô ấy đang day dứt với câu nói này sao? “Đúng, tôi thích cô gái như cô vậy, so với những cô lúc nãy chủ động làm quen với tôi, tôi càng thích người như cô.” Cung Vũ Trạch giải thích. Ánh mắt của Hạ An Ninh căng thẳng, dần dần biến thành nỗi thất vọng khó phát hiện, thì ra, cô hiểu lầm câu nói này của anh rồi. Thì ra, cô so với các cô gái chủ động kia, anh chỉ thích dạng như cô hơn thôi. Mà không phải dạng yêu thích như cô suy nghĩ. Nỗi thất vọng trong mắt cô, không trốn khỏi ánh nhìn sắc bén của Cung Vũ Trạch, trái tim anh hơi thắt lại, thật ra, câu nói khi nãy, không giống với ý giải thích đơn giản như ban đầu đâu. Chỉ là, có thể do lòng tự tôn của người đàn ông! Anh không có thói quen tỏ tình với một cô gái. “Vâng!” Hạ An Ninh mím môi cười, “Thì ra là vậy sao!” Cung Vũ Trạch nhìn nụ cười bỗng dưng tươi tắn của cô, trong tim anh lại có chút vô vị, chẳng lẽ cô không khó chịu lâu một chút được sao? Ngay lúc này, cánh cửa màu vàng được mở ra hai bên, chỉ thấy một bóng dáng cao ráo đẹp đẽ bước ra từ sau cánh cửa. Bộ đầm dạ hội đuôi cá màu xanh đậm, khiến cô gái đang bước vào trông tựa như một nàng tiên cá nơi đại dương, đẹp đến nỗi khiến người ta phải cảm thán và bắt mắt dõi theo. Ngay cả Hạ An Ninh, cũng hơi mở to mắt, thì ra còn có cô gái xinh đẹp như thế cơ. Cung Vũ Trạch lại hơi ngơ ngác, ánh mắt bình tĩnh nhìn dạo một vòng những người xung quanh, sau đó đặt vào cô gái đang đi về phía anh. “Cung thiếu gia, không ngờ anh cũng có mặt ở đây, được gặp anh, tôi cảm thấy rất vui.” Cô gái cười chào Cung Vũ Trạch. Cung Vũ Trạch gật nhẹ đầu, coi nhưng trả lời. Cô gái tên Lam Doanh, ánh mắt của cô bộc lộ sự bất ngờ khi gặp được anh, nhưng, cô gái này khác với những cô gái ngoài kia, giữa cô và Cung Vũ Trạch, từng quen biết nhau. “Cung thiếu gia, vị này là?” Lam Doanh giờ mới phát hiện Hạ An Ninh bên cạnh Cung Vũ Trạch, bởi vì đứng sau Cung Vũ Trạch, khiến cô không thể không để ý đến. Chỉ là, bằng cái nhìn lướt sơ, Hạ Anh Ninh nhỏ bé hơn cô một chút, cho nên, cô tưởng cô gái này thật bình thường. Chỉ đến khi ánh mắt cô thực thực tế tế đặt lên người của Hạ An Ninh, địch ý trong mắt bỗng dưng tăng lên một bậc. Không ngờ cô gái im lặng đứng bên cạnh Cung Vũ Trạch, lại sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết quá mức, một cô gái thuộc dạng, chỉ cần đàn ông ngó qua, thì sẽ yêu, còn đàn bà trông thấy, thì cảm thấy có nguy cơ. “Chào cô! Tôi tên Hạ An Ninh, là bạn của Cung thiếu gia.” Hạ An Ninh tự giới thiệu. Bỗng nhiên, cô không muốn cô ta hiểu lầm chuyện gì về cô và Cung Vũ Trạch, bởi vì trong mắt của Hạ An Ninh, cô gái trước mắt và Cung Vũ Trạch, mới là dạng người môn đăng hộ đối. Cung Vũ Trạch nghe cô miêu tả mối quan hệ bạn bè giữa hai người, đôi mày kiếm của anh cau nhẹ có chút không vui, sau đó nói với Lam Doanh, “Cô ấy là bạn đi cùng của anh tối nay.” Lam Doanh vẫn hơi ghen tị đôi chút, cô giơ tay với Hạ An Ninh, “Chào cô, tôi tên Lam Doanh, Cung thiếu gia là bạn học của anh trai tôi, tôi cũng là sư muội của anh.” Hạ An Ninh chả có gì bất ngờ khi nghe cô giới thiệu như thế, cô nghĩ, cô Lam Doanh này thoạt nhìn thì là một đại tiểu thư của gia đình giàu có, vậy thì, cô có quan hệ qua lại với gia đình như Cung Vũ Trạch, cũng hết sức bình thường. “Tôi xin phép chút, tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Hạ An Ninh thật sự có chút gấp, đồng thời, cô cũng không muốn lúc này làm bóng đèn giữa Cung Vũ Trạch và vị Lam Doanh kia. Cô cảm giác giữa họ chắc có chuyện muốn nói, cô không tiện có mặt ở đó. Dứt lời, cũng chẳng cần đợi Cung Vũ Trạch nói gì, cô tự mình rời khỏi, hỏi xong nhân viên phục vụ hướng đi đến nhà vệ sinh, cô liền đi tới đó. Cô vừa rời đi, Lam Doanh bất chợt bước đến gần Cung Vũ Trạch, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh cười, “Anh về nước rồi à, sao không liên lạc với anh trai em? Em còn chưa biết anh đã về nước cơ!” Cung Vũ Trạch và anh trai của Lam Doanh là bạn thân chí cốt, chỉ là, Cung Vũ Trạch luôn né tránh Lam Doanh. “Mới về nước, công ty hơi bận rộn, đợi lúc rãnh, mới tìm anh trai cô.” Cung Vũ Trạch trả lời. Lam Doanh cười mừng, “Được thôi! Anh cũng có thể tìm em chơi chung mà! Gần đây em cũng sẽ ở trong nước thôi!” Trong nhà vệ sinh, Hạ An Ninh thấy ở đây không có người, cô đẩy cửa bước vào buồng vệ sinh đầu tiên. Mới đi vào không lâu, thì nghe tiếng bước chân bước vào, sau đó, có một giọng cười chế giễu vang lên, “Lúc nãy có nhìn thấy không? Bên cạnh anh đẹp trai kia có một cô cực kì xinh đẹp, trực tiếp khiến cho cái cô mặc bộ lễ phục màu trắng trở nên ảm đạm.” “Đúng vậy! Cô gái đó nhìn là biết không phải trong giới nhà giàu chúng ta rồi, cảm giác như tuồng vào đây vậy.” “Cô ta còn không sánh được với chúng ta, thì đừng có nói là sánh với Lam đại tiểu thư, tôi thấy anh đẹp trai kia chắc bị Lam đại tiểu thư cướp mất thôi.” “Anh đẹp trai đó là ai thế! Sao tôi chưa bao giờ thấy anh ta ở các buổi tiệc vậy! Nhưng mà, thật là đẹp quá đi mất.” “Không cần biết là ai? Cô cũng đừng mơ tưởng đến nữa, chúng ta ngay cả cơ hội đến gần cũng chẳng có, huống chi, hiện giờ, bên cạnh anh ta có Lam đại tiểu thư, mọi người thấy con mắt của Lam đại tiểu thư không? Nhìn thấy anh ta, liền phát sáng!” “Đúng vậy? Tôi cảm thấy gia thế của anh đẹp trai đó, chắc chắn vượt qua nhà họ Lam.” “Bây giờ, trái tim tôi dễ chịu hơn rồi, cô gái kia bị Lam đại tiểu thư đè bẹp, tôi vui lắm cơ.” Hạ An Ninh ngồi trong buồng vệ sinh, cả con người cứng đơ, cô nghe những lời chễ giễu bên ngoài, trong lòng có chút cay đắng.