Cô là một người tương đối tiết kiệm, vì thế cô không nỡ vứt chiếc chăn của mình đi! Mặc dù biết người của Lưu trọc đầu đang đứng trước cổng trường nhưng cô nghĩ, chỉ cần cô chạy trốn thành công, bọn họ chưa chắc đã biết cô sẽ về nhà. Hạ An Ninh tới trường, mọi người bắt đầu tản mác, có bạn đã rời khỏi trường, Hạ An Ninh và Tiểu Đoàn, Tiểu Huệ cùng thu thập đồ dùng trên giường chuẩn bị mang về nhà giặt giũ, học kì sau sẽ dùng tới! "An Ninh, mẹ cậu không có nhà! Vậy cậu phải làm sao?" Tiểu Đoàn lo lắng thay cho cô. "Mình có thể tự mang về nhà, giặt phơi xong, mấy hôm nữa sẽ thu dọn cất vào tủ." Hạ An Ninh nói. "Nhưng, những kẻ đòi nợ kia phải làm sao? Cậu không lo bọn họ sẽ tìm tới cậu sao?" "Họ có lẽ đang ở ngoài cổng trường, lát nữa các cậu giúp mình một chút, để mình an toàn ra ngoài, mình sẽ về nhà! Bọn họ chắc chắn sẽ không tìm tới nhà mình đâu." "Được thôi!" Hạ An Ninh chỉ có thể nghĩ như vậy, cô không thể mang chăn tới nhà Cung Vũ Trạch! Nhà anh sang trọng như vậy, hơn nữa quần áo của anh đều có người làm mang đi giặt khô sấy xong mới mang về! Ba giờ chiều, nhóm ba người Hạ An Ninh chuẩn bị rời khỏi trường học, họ đi cửa sau, Hạ An Ninh vẫn biết có hai người đang chặn đường cô, nhưng cô không ngờ lần này có năm người đang đợi, hơn nữa ở cổng sau cũng có hai người đang canh. Mặc dù cô đội mũ và đeo khẩu trang nhưng do người của Lưu trọc đầu nhận ra Tiểu Đoàn và Tiểu Huệ là bạn thân của cô vì thế vừa nhìn thấy ba người họ lén la lén lút là chúng biết ngay một trong số họ có Hạ An Ninh. Tiểu Đoàn gọi một chiếc taxi, vừa hay thuận đường nên ba người đều chui vào, cùng về nhà. Phía sau taxi là một chiếc xe công vụ màu đen chạy bám sát đuôi xe taxi, bọn chúng trên xe đã gọi thêm ba người khác tới bắt Hạ An Ninh, Hạ An Ninh ngồi trên xe đương nhiên không biết mình đã bị phát hiện. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, mau chóng giặt chăn phơi khô sau đó tới nhà Cung Vũ Trạch. Tiểu Đoàn tới nhà trước tiên, Hạ An Ninh là người thứ hai xuống xe, cô xuống xe, xách chăn về nhà, nhà cô ở một toà nhà chung cư năm tầng kiểu cũ, nhà cô ở tầng bốn, cô mở khoá vào tới nhà mới thở phào. Sau đó vội vàng xả nước giặt chăn, ở dưới lầu, năm người đàn ông đã tới, nét mặt quyết tâm bắt cho bằng được Hạ An Ninh. Lần này cô nhóc đó chắc chắn không chạy thoát được! Tiền công bọn chúng nhận được cũng sắp tới tay rồi. Chỉ cần dính dáng tới tiền, làm việc gì chúng cũng đồng ý. Hạ An Ninh đang giặt chăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giật mình, ai tới gõ cửa lúc này? Lẽ nào là dì hàng xóm? Hạ An Ninh vội bước tới trước cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, cô sợ hãi lùi lại hai bước. Trời ơi, tay chân của tên khốn đó đã tìm tới rồi, đầu cô trống rỗng mấy giây, không biết tại sao bọn chúng lại biết cô đã về nhà rồi! Lẽ nào cô đã nhầm, đám người này canh chừng ở cả nhà cô và trường học. Hạ An Ninh lúc này vô cùng hoảng sợ, ngay lập tức nghĩ xem có người nào có thể giúp cô, Tiểu Đoàn, Tiểu Huệ chắc chắn là không được! Bọn họ đều là con gái, không thể để xảy ra chuyện. Mẹ cô thì lại không ở thành phố này. Bạn bè người thân! Hạ An Ninh không có! Từ nhỏ tới lớn cô đều không thấy có anh chị em nào của mẹ xuất hiện, vì thế mẹ cô nuôi dưỡng cô một mình. Ở đây có còn có thể nhờ ai giúp đỡ? Tiếng gọi cửa lại vang lên, như thể người bên ngoài sắp đạp cửa vào, Hạ An Ninh sốt ruột, trong đầu cô xuất hiện một người, đó chính là Cung Vũ Trạch. Cô vừa nghĩ tới anh liền lập tức lắc đầu, không được, sao anh có thể tới cứu cô được. Cô chỉ là một người giúp việc trong nhà anh, anh là thiếu gia, anh cao quý như vậy sao có thể làm phiền anh? Nhưng người bên ngoài bắt đầu đạp cửa, Hạ An Ninh liền nhắm mắt lại, chết thì chết! Cầu cứu Cung Vũ Trạch còn hơn bị bắt tới trước mặt lão Lưu đầu trọc! Hơn nữa cô nghĩ, lão ta nhất định không dễ dàng buông tha cho cô. Hạ An Ninh vội vàng tìm điện thoại, gọi số điện thoại của Cung Vũ Trạch, trong lòng thầm cầu khẩn, nhất định phải nghe may, nhất định phải nghe! Cứu mạng! "Alo!" Giọng nói nam tính của Cung Vũ Trạch truyền tới. "Alo, chào anh, Cung thiếu gia, tôi là Hạ An Ninh, cho hỏi anh có thể cứu tôi được không? Chủ nợ của mẹ tôi tìm tới nhà tôi rồi, họ đang phá cửa nhà tôi!" Hạ An Ninh vội vàng nói không suy nghĩ, vừa nói vừa khóc. "Nhà cô ở đâu?" Đầu dây bên kia giọng Cung Vũ Trạch cũng lập tức coi trọng. "Tôi gửi định vị cho anh được không? Cầu xin anh đấy, tôi không thể bị bọn họ dẫn đi, nếu không tôi sẽ... tôi sẽ bị họ ức hiếp..." Hạ An Ninh sợ chết khiếp. Trong lòng Cung Vũ Trạch đương nhiên biết ưc hiếp mà cô nói không phải ý nghĩa mặt chữ, mà là đàn ông ức hiếp đàn bà. Anh lập tức nghiến răng: "Mau gửi qua đi, tốt nhất cô hãy tìm thứ gì đó ngáng cửa lại, đừng để chúng vào, tôi sẽ dẫn người tới liền." "Được! Cám ơn thiếu gia, cám ơn!" Hạ An Ninh vô cùng cảm kích, cô lập tức cố gắng đẩy chiếc bàn ở bên cạnh chặn cửa lại, sau đó lại đẩy bàn trong phòng ra bê chồng lên trên chiếc bàn kia, chặn chặt cửa lại. Bây giờ cô không biết chừng nào Cung Vũ Trạch mới tới, cô tuyệt đối không thể để đám khốn nạn kia vào nhà được. Bên ngoài có tiếng quát của đàn ông: "Mở cửa, mau mở cửa." Hạ An Ninh cảm thấy đây cũng không phải là cách, cô còn phải báo cảnh sát, nói xong cô liền gọi vào đường dây nóng 110, chết tiệt, đường dây đang bận. Cô thở gấp lo lắng, đợi khi cô gọi lại đã là mười mấy phút sau rồi, những người ngoài cửa dường như cũng thương lượng xong phải phá cửa nhà cô thế nào. Chúng đều là những tay giang hồ, cho dù đánh thức hết hàng xóm láng giềng thì bọn chúng cũng không sợ, chúng chỉ muốn muốn bắt Hạ An Ninh về để lĩnh thưởng. Hạ An Ninh ngồi co ro ở góc nhà, cô nghĩ, nếu như đám người kia phá cửa xông vào cô sẽ lập tức trốn vào trong phòng, chí ít cửa phòng cũng có thể ngăn cản được một lát. Trên con đường chạy từ tập đoàn Cung Thị ra, ba chiếc xe việt dã màu đen chạy sau một chiếc xe thể thao màu đen lao về phía nhà Hạ An Ninh. Cung Vũ Trạch lòng nóng như lửa đốt, tiếng khóc, tiếng cầu cứu của Hạ An Ninh trong điện thoại khiến anh vô cùng lo lắng. Đây rõ ràng chỉ là một cô gái xa lạ, cũng là người khiến anh bị thương, nhưng bây giờ anh lại rất lo lắng cho cô, lẽ nào Cung Vũ Trạch anh là một người vô cùng tốt bụng sao? Không, Cung Vũ Trạch hoàn toàn không muốn thừa nhận điểm này, anh không muốn làm người tốt! Nhưng việc này anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.