Ở trong thời điểm như vậy, Sở Nhan cũng không muốn nghe điện thoại, nhưng người gọi điện dường như rất kiên trì, Sở Nhan vừa định không để ý tới nó, nó lại tiếp tục kêu lên không ngừng.
Sau hai lần, Sở Nhan thật sự được không dám chậm trễ, cô hôn Chiến Tây Dương một cái, an ủi. “Để em nghe điện thoại đã.”
Chiến Tây Dương không thể làm gì khác hơn, đành phải kìm chế nhẫn nhịn, hắn cố hôn cô một cái xong mới để cho cô đứng dậy.
Sở Nhan cầm điện thoại di động lên nhìn, gương mặt lập tức nóng bừng, không ngờ là điện thoại của mẹ, không trách được mẹ lại kiên nhẫn như vậy!
Sở Nhan vội vàng hắng giọng để cho giọng nói của tự mình trở nên nghiêm túc hơn. “Alo, mẹ ạ!”
Chiến Tây Dương ở bên cạnh nghe giọng cô vừa rồi còn thở gấp, lúc này đã trở nên nghiêm túc, hắn không nhịn được muốn cười.
Sở Nhan lập tức trừng mắt nhìn hắn, đồng thời vội vàng dùng ngón tay dựng thẳng ở bên môi, bảo hắn ngàn vạn lần đừng cười.
Giọng nói của Lý Nhân quan tâm hỏi. “Tiểu Nhan à! Công việc bên kia con đã xử lý xong chưa? Bao giờ thì con về?”
“Có thể ngày kia con sẽ bay về.”
“Còn mất hai ngày nữa à! Công việc đều tốt chứ con?”
“Vâng rất tốt mẹ ạ, mẹ đừng lo lắng.”
“Mẹ có thể không lo lắng sao? Lần này con đi đến vùng đất chiến loạn như vậy, mẹ chẳng cầu mong gì, chỉ mong con được bình an.”
“Được rồi, mẹ, chờ con về nhà lại nói, giờ con còn làm việc!” Sở Nhan chột dạ nói dối.
“Được, con nhớ nhanh chóng trở về nhé!” Lý Nhân nói xong, lại cúp máy.
Sở Nhan cúp điện thoại rồi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn sang Chiến Tây Dương bên cạnh, đó là một gương mặt đẹp trai lại lộ ra vẻ phong tình, trái tim cô nóng lên, sao cô lại trở nên chủ động như thế chứ?
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, Sở Nhan hơi ngẩn người ra, Chiến Tây Dương cũng cảm thấy choáng váng, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, nhìn bộ dạng cô nghe điện thoại, trái tim lại càng đập mạnh hơn.
“Alo, chủ tịch Lý ạ.”
“Tiểu Nhan à! Bữa tiệc tối nay không nên đến muộn đâu! Chúng ta phải duy trì quan niệm về thời gian, cũng để lại ảnh hưởng tốt cho nước bạn của chúng ta.” Lần này quả thực là một giọng nói già dặn.
Sở Nhan lập tức cười đáp. “Được! Tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Vậy thì tốt, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút thôi, cô cứ làm việc của mình đi!” Người này cúp điện thoại.
Sở Nhan cầm điện thoại di động lên nhìn, lập tức cô bị dọa cho giật mình, bây giờ đã sắp tới năm giờ, mà thời gian bữa tiệc bắt đầu là sáu giờ rưỡi, cô thật sự không thể tới muộn được.
“Em phải thay đồ ra ngoài thôi.” Sở Nhan nhìn về phía Chiến Tây Dương, cô chỉ có thể để chuyện vừa rồi chưa hoàn thành đến sau bữa tiệc thôi.
Chiến Tây Dương cũng cười. “Thời gian ngắn như vậy không đủ cho anh phát huy đâu.”
Sở Nhan vừa nghe, gương mặt lại trực tiếp đỏ bừng lên, trái tim cũng nóng lên, nhưng cô thật sự cũng khát vọng hắn.
Đây là phản ứng tự nhiên của nam nữ.
Sở Nhan thay bộ lễ phục dạ hội vào, dáng người cô hoàn mỹ tinh tế, mà bộ lễ phục dạ hội càng tôn lên làn da trắng của cô, khiến cô có vẻ xinh đẹp tự nhiên.
Khi Sở Nhan thay đồ cũng không có tránh Chiến Tây Dương, cô có chút xấu hổ khi thay ở trước mặt hắn, mắt Chiến Tây Dương thẫm lại.
Khát vọng của hắn đối với người phụ nữ này đã vô cùng mãnh liệt.
Chiến Tây Dương bước xuống giường, thay cô chỉnh lại vạt áo của bộ lễ phục dạ hội, Sở Nhan hơi xấu hổ nhìn hắn, Chiến Tây Dương sờ tay của Sở Nhan, Sở Nhan cho rằng hắn muốn nắm tay cô nên cô mặc cho hắn nắm, cô đang nghĩ ngợi mình còn thiếu cái gì lại đột nhiên cảm giác có thứ gì đó tròn lạnh lẽo trượt vào trên ngón áp út.
Cô hơi ngẩn người, khi cúi đầu đồng thời cũng giơ tay lên, cô chỉ thấy trên ngón tay của mình đang đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, Sở Nhan trợn tròn mắt rồi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Chiến Tây Dương cầm tay của cô, đặt tới bên môi nhẹ nhàng hôn một cái. “Sở Nhan, em hãy làm người phụ nữ của anh, gả cho anh đi.”
Sở Nhan che môi, cảm động tới nước mắt lưng tròng, cô lập tức không do dự ôm chặt lấy hắn, ở bên tai của hắn nghiêm túc trả lời. “Em bằng lòng.”
Chiến Tây Dương cầu hôn thành công, không hề có cách thức lãng mạn gì, nhưng vào lúc này, đây chính là món quà tặng tốt nhất đối với Sở Nhan.
Năm giờ hai mươi phút, bọn họ dắt tay đi ra khỏi khách sạn, dưới tầng đã có chiếc xe con đang chờ sẵn, Chiến Tây Dương thay Sở Nhan mở cửa xe, Sở Nhan tao nhã ngồi vào trong, Chiến Tây Dương lại tiến vào từ cửa bên kia. Chiếc xe chạy về phía trước, bàn tay đeo nhẫn kim cương của Sở Nhan lập tức bị Chiến Tây Dương nắm lấy, hắn đan mười ngón tay, nắm chặt tay cô.
Sở Nhan cũng nắm thật chặt tay hắn, nghiêng mặt qua, dưới ánh hoàng hôn, hai người nhìn nhau đắm duối.
Bữa tiệc hoàng gia vô cùng long trọng, canh gác cũng vô cùng nghiêm ngặt, sau khi Chiến Tây Dương và Sở Nhan đưa giấy mời, lại trải qua vài cửa kiểm tra mới tiến vào đại sảnh của bữa tiệc.
Vào giờ phút này đã có rất nhiều vị khách xuất hiện, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Lần này bởi vì công việc nên Sở Nhan đã từng gặp gỡ với các vị lãnh đạo cao cấp, mọi người đều rất khen ngợi vẻ xinh đẹp cùng khả năng ngoại giao xuất sắc của cô.
Khi hai người vừa tiến vào đã có mấy người đàn ông đi qua chào hỏi Sở Nhan, điều này làm cho Chiến Tây Dương đứng ở bên cạnh cô cảm thấy áp lực, đại khái vì Sở Nhan đã thành bạn gái của hắn, bây giờ người đàn ông nào nhìn cô, trong lòng hắn đều thấy khó chịu, thậm chí có phần thù địch.
“Sở tiểu thư, vị này là?” Có một nghị viên tò mò nhìn người đàn ông phương đông trẻ tuổi đứng ở bên cạnh cô, hỏi.
“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Sở Nhan vô cùng thoải mái giới thiệu, đồng thời thân mật kéo cánh tay của Chiến Tây Dương.
Mấy vị lãnh đạo bên cạnh lập tức hâm mộ nhìn Chiến Tây Dương, bọn họ đều cảm thấy Chiến Tây Dương có phúc khí quá tốt.
Ở đây, Chiến Tây Dương cũng nhìn thấy thầy mình, lần này gặp mặt khiến Preece vô cùng hài lòng tiến lên ôm lấy Chiến Tây Dương, khen hắn cơ trí và dũng cảm hơn người.
Chiến Tây Dương đi tới một chỗ yên tĩnh, kể cho Preece nghe quá trình mình bị bắt. Preece nghe được cũng thấy chấn động, tóm lại tình cảnh của Chiến Tây Dương lúc đó có thể nói là vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cũng có biến số rất lớn.
May mắn ông trời vẫn để cho hắn bình yên trở về.
Preece mỉm cười chỉ vào Sở Nhan đang nói chuyện cùng Tổng Thống. “Thầy nghe nói người kia là bạn gái của em, cô bé thật sự không tệ, đúng là một cô gái rất xuất sắc.”
“Đúng vậy, cô ấy tên là Sở Nhan, lần này sau khi về nước chúng em có thể rất nhanh sẽ kết hôn.” Chiến Tây Dương hạnh phúc cười nói.
“Thầy còn bận nghiên cứu, nếu không thầy rất muốn đi tham dự đám cưới của em.”
“Thầy, chờ lần sau khi em về trường, em sẽ mời mọi người.”
“Được!”
Vào tám giờ tối, vũ hội được bắt đầu.
Chiến Tây Dương nắm tay Sở Nhan tiến vào sàn nhảy, Chiến Tây Dương là công tử nhà giàu được giáo dục nghiêm chỉnh, cho nên hắn biết rất rõ ràng về các nghi thức trong xã hội thượng lưu, hắn cùng Sở Nhan nhảy cũng hết sức ăn ý.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Sở Nhan cùng Chiến Tây Dương chào từ biệt Tổng Thống.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương