Lý Nhân nghe vậy cả giận nhìn cô nói: "Con sắp hai chín, chuẩn bị ba mươi rồi, đàn ông tuổi tác như con đều sớm có gia đình cả rồi, con chọn ở đâu nữa?"
Sở Nhan cũng hiểu nỗi lo của mẹ, đúng vậy, đối với những người mẹ, ba mươi chưa kết hôn đúng là một việc đau đầu.
Chỉ có điều trong thế giới của Sở Nhan, cô không có bất cứ mơ mộng gì về tình yêu, cô từng muốn bắt đầu lại vì thế khi còn ở nước ngoài mới chấp nhận sự theo đuổi của Lý Tư, nhưng hẹn hò được chừng một năm cô đã phát hiện ra bản chất của Lý Tư.
Đàn ông có mấy người có thể cùng bạn đi rất lâu mà không đòi hỏi gì?
Vì thế Lý Tư thường yêu cầu cô phải dâng hiến, còn cô dần dần thấy chán ghét thứ tình yêu không có cảm giác này, khi Lý Tư lấy việc chia tay để uy hiếp cô, tưởng rằng cô sẽ khóc lóc níu kéo và dâng hiến thân xác mình để giữ anh ta lại.
Sở Nhan đã có một cảm giác giải thoát, trên đường phố, Lý Tư vừa nói chia tay, cô liền dứt khoát quay người bước đi.
Cuối cùng, Lý Tư đi công tác, trợ lý của anh ta liền gửi hình giường chiếu của họ vào điện thoại của cô, Sở Nhan xem xong sớm đã không có cảm giác gì, cô đắm chìm trong công việc, để mình đứng ở một tầm cao mới.
So với tình cảm, có được thành tựu mới không lo lắng bị phản bội, mới không khiến cô phải muộn phiền lo nghĩ.
"Mẹ, mọi người chăm sóc ông, con về phủ tổng thống một chuyến."
"Được, con đi đi! Hãy thăm cả Tiểu Duyệt nữa, lúc sáng nó tới đây, mẹ thấy nó lại gầy đi rồi!"
"Được, con sẽ đi thăm em!" Sở Nhan nói xong liếc xác túi đứng dậy, lúc này Lý Nhân nhắc cô: "Mang thuốc đi nữa."
Sở Nhan nhìn mấy túi thuốc đã gói cẩn thận ở trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cầm lấy cho vào trong túi.
Đi trên hành lang, hai y tá đi phía trước đang sôi nổi thảo luận về một vấn đề, một người ngưỡng mộ nói: "Bác sĩ Hạ Đông thật hạnh phúc, có thể bảo bác sĩ Chiến mua cà phê giúp mình."
"Chứ còn gì nữa, nghe nói bác sĩ Hạ Đông là sư muội của bác sĩ Chiến! Nhìn họ ở bên nhau, thấy thật ấm áp!"
"Lần trước tôi còn nhìn thấy bác sĩ Hạ tặng điểm tâm tình yêu cho bác sĩ Chiến."
Sở Nhan ở sau lưng nghe thấy nhưng lời này, khóe miệng cũng mỉm cười, Chiến Tây Dương và Hạ Đông đúng là một đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa, trong thang máy, nụ cười trên môi cô dần trở nên buồn bã.
Nếu như có một vòng tay để dựa vào, ai muốn gắng sức độc thân mãi? Chỉ có điều người mà cô ỷ lại nhất đã không còn ở trên thế giới này, cô cũng chán ghét tình cảm rồi. Hình như cô đang đi vào ngõ cụt, cô cũng không biết còn có ai có thể dẫn cô ra khỏi ngõ cụt này.
Chiến Tây Dương họp xong liền đi thăm ông Sở, ánh mắt Lý Nhân bất giác lại nhìn lên người anh, cảm giác càng nhìn càng hài lòng. Đúng lúc này, một nữ bác sĩ xinh đẹp bước ra từ sau lưng, nụ cười dịu dàng trong ánh mắt cô nhìn Chiến Tây Dương khiến Lý Nhân thở dài, cô gái này đúng là trẻ hơn con bà ba bốn tuổi, nhìn cũng đáng yêu.
Chả trách con gái bà không tự tin, tới bà cũng cho rằng chàng trai trẻ tuổi đẹp trai này hợp với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này hơn.
Trong lòng Lý Nhân, con gái bà có tài giỏi thế nào đi nữa thì cũng thua người ta về tuổi tác.
Chiến Tây Dương thấy Sở Nhan không có ở đây chắc đã rời đi, anh nghĩ thầm, cô đã mang thuốc đi rồi chứ!
Trong phòng hoa của phủ tổng thống, hai chị em đang ngồi uống trà nói chuyện. Trên người Sở Duyệt có thêm một thứ hào quang giọi là tình yêu của mẹ, khiến cô càng thêm dịu dàng, Sở Nhan có thể nhìn thấy khí chất của bậc mẫu nghi trên người cô.
"Chị, em nghe mẹ nhắc tới việc của chị, khi chị phấn đấu vì sự nghiệp cũng nên suy nghĩ cho việc đại sự của đời người." Sở Duyệt uống sữa mỉm cười nhìn cô.
Sở Nhan nhún vai bật cười: "Chị không có suy nghĩ gì với chuyện tình cảm, cứ thuận theo tự nhiên đi! Khi gặp được người tốt chị sẽ suy nghĩ, chưa gặp được thì chị cứ đơn thân thế này thôi! Chị còn từng định theo chủ nghĩa không kết hôn đấy!"
"Nếu như vậy mẹ sẽ không hài lòng đâu!"
"Đừng nói chị nữa, hãy nói về em và tổng thống đi."
Ánh mắt Sở Duyệt thoáng nụ cười hạnh phúc: "Em và anh ấy rất tốt!"
Sở Nhan rất ngưỡng mộ cô, nhưng cũng chỉ ngưỡng mộ mà thôi, có thể cùng một người đàn ông trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng nhận được tình yêu mĩ mãn, bây giờ lại sắp sửa chào đón kết tinh của tình yêu, đây có lẽ là chốn về tốt nhất của đời người phụ nữ.
Sau khi Sở Nhan rời đi không lâu, Tịch Phong Hàn bước tới từ đại sảnh, gió lạnh ngoài trời được người giúp việc cản lại ở bên ngoài, Tịch Phong Hàn nhìn người giúp việc, người giúp việc ra hiệu cho anh hướng trên tầng hai.
Tịch Phong Hàn thu lại uy nghiêm trên người, trở nên nho nhã và dịu dàng, anh bước chậm rãi lên lầu, trong một căn phòng ấm áp trên tầng hai, Sở Duyệt đắp một tấm chăn mỏng trên chân, ngồi trên sofa đọc sách, Tịch Phong Hàn mỉm cười bước tới bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng: "Không thấy nhàm chán sao?"
"Không! Em rất thích thời gian như thế này!"
"Cuối năm anh sẽ rất bận, thời tiết cũng rất lạnh, đành thiệt thòi cho em rồi."
Sở Duyệt mỉm cười ngẩng đầu, nhìn chiếc cằm gợi cảm hút hồn của anh, cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ, môi hồng hôn khẽ, Tịch Phong Hàn lập tức mỉm cười chạm trán lên trán cô, sau đó không thể kiềm chế cúi xuống hôn lên môi cô.
Tịch Phong Hàn bây giờ đang trong thời kì kiêng khem, vì thế cũng không muốn cả hai phải khó chịu, anh dịu dàng hôn cô một lát sau đó buông ra, thấy ánh mắt cô cũng có vẻ khó chịu giống mình, anh lại cảm thấy tự trách.
Tuy nhiên Sở Duyệt mỉm cười ôm lấy cổ anh: "Em vẫn muốn hôn nữa."
Tịch Phong Hàn mỉm cười véo nhẹ lên mũi cô: "Đừng giỡn nữa! Em là phụ nữ mang thai đấy."
Sở Duyệt chun mũi đáng yêu, nhưng vẫn ghé sát gương mặt tuấn tú của anh, Tịch Phong Hàn yêu cô, thực sự rất yêu cô, yêu tới mức có thể dâng cho cô cả thế giới.
Nhưng anh biết tình yêu này cần có thời gian để vun đắp, cần lặng lẽ bên nhau, thời gian lâu dần, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình đối với cô, dùng thời gian của quãng đời còn lại cưng chiều cô.
"Đợi mùa xuân sang năm, anh sẽ dành thời gian đưa em đi du lịch, tới một nơi yên tĩnh để thư giãn."
"Vâng, được thôi, em rất mong đợi!" Sở Duyệt dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh, tuy là mùa đông nhưng vẫn vô cùng ấm áp.
Sở Nhan về tới phòng làm việc, Chiến Tây Dương liền gọi điện thoại tới.
"Alo, Tây Dương!" Giọng của Sở Nhan mang theo ngữ khí của một người chị.
Đầu bên kia Chiến Tây Dương ngạc nhiên giây lát sau đó bật cười: "Đã mang thuốc chưa vậy?"
"Mang rồi! À, đúng rồi, ngày nào cũng lấy thuốc của cậu, tôi chưa trả tiền cho cậu đấy!"
"Không lấy tiền của cô."
"Vậy cậu muốn gì?" Sở Nhan bật cười, nói xong cô lại cảm thấy câu nói của mình có phần hời hợt, quá mờ ám, cô vội sửa lại hỏi: "Được thôi, vậy hôm nào tôi sẽ mời cậu ăn cơm!"
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
17 chương
11 chương
10 chương
21 chương
69 chương
398 chương
210 chương