Đêm nay cả hai anh em đều uống say, và phải gọi tài xế gia đình đến đón họ về, tại vì hai người đều có lý do để để say xỉn.
Và buổi tối này, trong phủ tổng thống, trong lòng của Tịch Phong Hàn, sắc mặt mệt mỏi của Sở Duyệt nằm dựa vào lòng anh, người anh ấm áp và bàn tay ấm cúng phủ nhè nhẹ lên bụng cô, đôi mày ôn hòa.
Ánh mắt của Sở Duyệt cũng tràn đầy kì vọng, cô không ngờ kết tinh tình yêu lại đến nhanh như thế, đột nhiên như thế, khiến cô chưa có chuẩn bị kịp tâm lý, cô phải trở thành một bà mẹ rồi.
“Anh cảm thấy nó là con trai, hay con gái?” Sở Duyệt tò mò ngước đầu hỏi.
“Là con trai, hay con gái, anh đều thích cả, chỉ cần là em đẻ, thì anh đều thích!” Tịch Phong Hàn giơ tay vuốt nhẹ hai cọng tóc dài tinh nghịch bên mang tai cô, dưới ánh đèn, làn da trắng trẻo của cô dường như phát sáng, dụ dỗ anh phải cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc tai.
“Ơ...” Sở Duyệt ôm anh cười, như con rắn trườn bò lên người anh, “Nhưng em chưa cảm thấy đủ với thế giới của riêng hai ta!”
Tịch Phong Hàn cười vuốt nhẹ mũi cô, “Ngoan, mình sinh em bé trước, ngày tháng sau này mình từ từ hưởng thụ.”
Sở Duyệt sờ mặt anh cười, hôn lên mặt anh, “Vâng! Em chỉ nói vậy thôi! Nhưng mà, em vừa lên mạng tìm kiếm, bây giờ còn sớm, không cần lo lắng...” Nói xong, cô nhìn thân hình đẹp tựa vị thần Apolo, cô ôm anh cười, “Phong Hàn, Em muốn...”
Tịch Phong Hàn cũng sớm bị khuôn mặt cười xinh đẹp của cô mê đổ, anh ôm cô, lấy mền đắp lên, và cười đè xuống, “Tiểu quỷ...”
Sáng sớm.
Chiến Tây Dương do say xỉn nhức đầu mà không thể suy nghĩ được, anh xin phép nghỉ buổi sáng, chủ nhiệm bảo anh ta đi một chuyến phủ tổng thống vào buổi trưa, đem báo cáo phục hồi vết thương của Tịch Phong Hàn mang qua đó, Chiến Tây Dương đồng ý.
Tối qua anh uống hơi nhiều, với lại bình thường uống ít, nên, lần say xỉn này thật khiến anh có chút không thích nghi.
Nhà họ Chiến hiện tại, ngoại trừ anh, thì còn người cha ông cụ Chiến, và một tài xế, hai người giúp việc cùng nhau sinh sống, cuộc sống thoải mái và tùy ý, ông cụ Chiến hiện giờ đã nghỉ hưu, cuộc sống thật thong thả, trong nhà nuôi một con chó một con mèo, và vài con két, mỗi ngày xem đống vật nuôi này như con cháu chăm sóc thật tỉ mỉ, trong sân vườn cũng trồng nhiều cây cỏ, không có việc gì thì luyện thái cực quyền, nghe nhạc, hẹn vài chiến hữu già làm vài tách trà, nói về cuộc đời, cũng không cần Chiến Tây Dương phải bận tâm.
Chiến Tây Dương còn tính nằm nướng trên giường một hồi, con golden lớn ở nhà đã nhảy lên, tính gọi anh dậy, con chó lớn này, còn chuẩn hơn đồng hồ báo thức của anh nữa.
“Đừng có phá, Tiểu Bát, hôm nay ta nhức đầu, hãy cho ta được ngủ thêm xíu!” Chiến Tây Dương nằm dài không muốn thức dậy, Tiểu Bát lập tức cắn tấm chăn của anh, kéo về một bên, lập tức lộ ra tấm lưng gầy ốm khỏe khoắn, đường nét hoàn mỹ là kết quả của việc vận động chăm chỉ.
Chiến Tây Dương giơ tay giật mền, một buổi sáng, một người một chó bắt đầu cuộc chiến giành đoạt, cuối cùng, Chiến Tây Dương thất bại, anh ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác khoác vào người, còn Tiểu Bát thì đắt ý vẫy đuôi đi theo anh.
Sau khi Chiến Tây Dương đánh răng, liền đi đút ăn cho Tiểu Bát và con mèo, hiếm khi có dịp rãnh rỗi như thế, anh đọc sách một hồi để khuây khỏa, buổi trưa anh dùng cơm nhà, thì lái xe ra ngoài, chuẩn bị đến phủ tổng thống kiểm tra vết thương của Tịch Phong Hàn, viết báo cáo.
Anh ta là tổng thống, báo cáo về anh ta không thể xuề xòa được, viện trưởng phải đích thân kiểm tra, cho nên, Chiến Tây Dương không dám làm biếng.
Đi vào phủ tổng thống băng qua lan can đầu tiên của bờ tường bên ngoài, xe của Chiến Tây Dương vừa quẹo qua, thì nhìn thấy con đường rộng rãi bên cạnh bức tường, đang đậu một chiếc Land Rover màu đen cực kì sang trọng bá đạo, Chiến Tây Dương bất chợt nhìn thêm xíu, giây sau, liền nhìn thấy cánh cửa trước của Land Rover mở ra, một cặp nam nữ vừa lúc đó ôm nhau bước xuống, người nam thì cao to, còn người nữ thì...
Con mắt của Chiến Tây Dương bỗng dưng mở thật to, là Sở Nhan.
Lúc này Sở Nhan như bị ép ôm, cô ấy giơ tay đẩy người đàn ông đang ôm cô, như đang vùng vẫy.
Chiến Tây Dương vừa lái xe đến trước đầu xe kia, lập tức thắng gấp ra tiếng, Chiến Tây Dương quay đầu thông qua cửa sổ nhìn qua đó, quả thật, anh nhìn thấy Sở Nhan đang cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của người đàn ông kia, còn người đàn ông thì rõ ràng đang cưỡng ôm cô ấy.
Cơn tức giận trên mặt của Chiến Tây Dương lập tức trỗi dậy, anh đẩy cửa xuống xe, Sở Nhan quay lưng với anh, không có phát hiện anh xuống xe.
Và người đàn ông kia cũng không hề để ý đến anh, anh ta đang cố gắng ôm lấy Sở Nhan, đồng thời miệng liên tục xin lỗi, “Nhan Nhan, thật xin lỗi, anh yêu em, hãy cho anh thêm cơ hội, anh thật sự yêu em.”
Chiến Tây Dương nhíu mày, khi cách Sở Nhan còn nửa mét, anh vươn vai ra, nắm lấy cánh tay của Sở Nhan, kéo giãn người cô ra khỏi người đàn ông kia, kéo về phía bên cạnh mình.
Sở Nhan giật mình, cô lùi bước, sau lưng dựa vào một bức tường kiên cố, cô vội quay đầu, thì liền nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Chiến Tây Dương, cô sợ hãi, “Chiến thiếu gia?”
“Anh là ai?” Người đàn ông trạc ba mươi tuổi đầu, trông cũng có vẻ đẹp trai, nhưng, có một luồng tựa như sát khí không thể miêu tả.
“Tôi là bạn của cô ấy.” Chiến Tây Dương không hề sợ người này.
Sở Nhan lãnh đạm nói với người đàn ông trước mặt, “Lý Tư, anh đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta đã chia tay rồi, không còn gì để nói nữa đâu.”
“Nhưng mà, trước kia do công việc anh mới buộc phải chia tay với em, nhưng tình cảm của anh đối với em không hề thay đổi, bây giờ anh dời công ty về trong nước, chúng ta có nhiều thời gian ở bên nhau.” Lý Tư không cam tâm nói.
Sở Nhan cười nhạt, “Hồi đó anh thực sự vì công việc sao? Bận đến nỗi suốt ngày dính với đám trợ lý của anh, anh tưởng tôi mù sao? Anh bỏ cuộc đi! Tôi đã có người yêu thích rồi.”
“Là ai? Kẻ nào?”
Chiến Tây Dương nghe lời nói này của cô, trái tim liền bị siết chặt, cô ấy có người yêu thích rồi sao? Trong lòng anh tự hỏi, là ai?
Và ngay lúc này, trên cánh tay của anh, có một cánh tay nhỏ bé khoác lên, ôm chặt lấy tay anh, “Anh ta chính là bạn trai mới của tôi!”
“Anh ta?” Lý Tư lập tức cười giễu, “Anh ta vừa nhìn đã biết trẻ hơn em! Làm sao em có thể chọn người nhỏ tuổi hơn em được? Lúc trước em có nói, em chả có hứng thú với tình yêu chị em!”
“Hồi trước không có! Nhưng từ khi gặp anh ấy, tôi đã có hứng thú.” Sở Nhan vừa nói, vừa thân thiện ghé mặt sát vào vai của Chiến Tây Dương.
Đầu óc của Chiến Tây Dương lập tức vui mừng trống xóa vài giây, khi Sở Nhan ghé tới, cánh tay của anh giơ ra ôm lấy, cảnh cáo Lý Tư trước mặt, “Cô ấy là bạn gái của tôi, sau này rời người phụ nữ của tôi xa chút xíu, nếu không, tôi không khách sáo với ngươi.”
“Anh làm cái gì vậy? Anh theo đuổi cô ấy với tư cách gì, anh xứng với cô ấy sao?” Lý Tư nhìn Chiến Tây Dương trẻ trung, còn anh ta đã là CEO của một tập đoàn giàu có, đối với những người trẻ tuổi vô tích sự này, xem thường từ tận đáy lòng.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
17 chương
11 chương
10 chương
21 chương
69 chương
398 chương
210 chương