Tịch Phong Hàn cầm điện thoại lên gọi vào số của em họ Chiến Tây Dương. "Alo! Anh à, sao vậy?" Giọng nói trong veo mê người của Chiến Tây Dương vang lên từ đầu dây bên kia. "Tây Dương, em vẫn còn nhớ lần trước em có nói với anh, chuyện bạn gái của bạn em tham gia vào đội vệ sĩ không? Bạn em tên là gì?" "Ồ! Anh nói Lăng Hi à! Sao thế? Bạn gái cậu ấy gia nhập vào đội vệ sĩ hoàng gia thật rồi ư?" "Bạn gái anh ta trông như thế nào?" "Em có hình, anh đợi một chút, em sẽ gửi cho anh ngay, anh à anh phải quản lý việc đi cửa sau đi, chuyện này liên quan đến an toàn của anh đó!" Hình như Chiến Tây Dương đang mở loa ngoài, anh ta vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm thứ gì đó. Một lát sau, điện thoại của Tịch Phong Hàn nhận được tấm hình do Chiến Tây Dương gửi đến. Trong hình Hỏa Hỏa đang dùng bữa trong một nhà hàng vừa lãng mạn vừa sang trọng, cô cắt thức ăn trong đĩa một cách đầy tao nhã, và đối diện có người chụp lại hình của cô. "Đây là bạn gái của anh ta, anh điều tra thật kỹ vào đi nhé." Chiến Tây Dương vẫn lấy lo lắng về mặt an toàn của Tịch Phong Hàn. "Anh biết rồi." Tịch Phong Hàn nói xong, anh cúp máy, trong lòng anh cảm thấy nghèn nghẹn bất an. Hóa ra Hỏa Hỏa vẫn luôn qua lại thân mật với Lăng Hi kia, một chuyện mà anh không muốn nhìn thấy nhất có thể đã xảy ra rồi, Hỏa Hỏa quyết định lựa chọn một người đàn ông kết hôn và ổn định cuộc sống. Hai tay Tịch Phong Hàn luồn vào tóc, đôi chân mày kiếm nhíu chặt, cứ như anh đang phải chịu đựng một nỗi đau khó tả. Trong tay Sở Nhan có một tập tư liệu khẩn nên cô ta đẩy cửa bước vào, khi bước vào cô ta nhìn thấy vẻ mặt đau đớn cả anh, con tim cô ta như thắt lại, cảm thấy đau lòng vì anh. Tịch Phong Hàn nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ngước mắt lên, con ngươi đen nháy che giấu đi sự đau thương. "Xin lỗi Tổng Thống, chỗ tôi có một tài liệu khẩn, cần ngài ký gấp." Sở Nhan vội vàng tiến lên, đặt tài liệu xuống trước mặt anh, đợi đến khi cô ta cẩn thận quan sát anh thì mới phát hiện ra tinh thần của anh đã khôi phục về trạng thái bình thường, cứ như dáng vẻ đau đớn lúc nãy chỉ là ảo giác. Nhưng Sở Nhan vẫn thấy đau lòng, anh không hề mạnh mẽ như bề ngoài của mình, nội tâm của anh chắc chắn rất cô đơn, người vợ anh yêu nhất đã rời khỏi anh, và trách nhiệm của cả đất nước này đang đè lên vai anh, anh thật sự khiến người ta thấy rất đau lòng. Khi Sở Nhan nhận lấy văn kiện đã được ký tên xong, cô ta không nhịn được bèn quan tâm: "Ngài Tổng Thống nếu ngài thấy mệt thì nên đi nghỉ ngơi đi!" "Không cần!" Tịch Phong Hàn lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng. Sở Nhan thở dài, cầm tài liệu rời đi. Sáng sớm, lần đầu Hỏa Hỏa dậy sớm hơn Tiểu Quất Tử, hôm nay cô phải đi đến nhà họ Sở, tâm trạng cô kích động đến mức không thể ngủ được, cô thức dậy, vệ sinh cá nhân, sau khi cho Tiểu Quất Tử ăn xong, cô chuẩn bị đưa nó đến chỗ của Diệp Tiểu Phàm vài hôm, bởi vì cô không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì tại nhà họ Sở. Cô thay một chiếc váy ren ôm eo màu hồng rất lịch sự, mặc kèm với một chiếc thắt lưng mỏng màu vàng, khiến cả người cô trở nên ngọt ngào xinh đẹp hơn hẳn. Trong tổ chức, Hỏa Hỏa cũng học qua các kỹ thuật trang điểm và ăn mặc, nhưng với ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng như tuyết như cô mà nói, thì chỉ cần tô điểm thêm chút màu sắc cho đôi môi thì đã đủ giúp cô trở nên xinh đẹp động lòng người rồi. Cô nhìn ngắm bản thân mình trong gương, hiền dịu đoan trang, cô thật sự hy vọng tâm hồn của mình cũng sẽ được như vẻ bề ngoài, chỉ cần khoác lên mình một bộ trang phục mới, thì đã có thể trở thành một con người khác. Tiệc mừng thọ được tổ chức vào buổi trưa, thế nên khách khứa của nhà họ Sở đều sẽ đến chúc thọ cho ông cụ Sở Nguyên vào lúc khoảng 9 giờ. 8:30 phút, di động của Lăng Hi đổ chuông, lúc này Hỏa Hỏa đang gửi Tiểu Quất Tử vào trong trạm mèo, không bao lâu sau xe của Lăng Hi dừng trước cửa, thông qua cửa xe, nhìn thấy cô gái bước ra khỏi trạm mèo, đôi đồng tử của Lăng Hi trừng to lên vì kinh ngạc. Đẹp quá! Hỏa Hỏa kéo cửa ngồi vào ghế phó lái, trong tay cô cầm theo một chiếc túi xách nhỏ khảm trân châu, cô làm động tác vuốt tóc, rồi nói với Lăng Hi: "Đi thôi!" Lăng Hi đã không thể che giấu được sự kích động trong lòng mình, anh ta cảm thấy hôm nay mình là người đàn ông may mắn nhất. Trên đường đi, Hỏa Hỏa quyết định che giấu tên của mình, cô kêu Lăng Hi giới thiệu biệt danh của cô khi cần thiết, tuy Lăng Hi thấy rất kỳ lạ, nhưng hai chữ Hỏa Hỏa cũng không giống tên người bình thường, nên anh vui vẻ đồng ý. Trong một căn phòng sang trọng tinh tế tại Phủ Tổng Thống, Tịch Phong Hàn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây ống dài, anh ngồi trên sofa xem tin tức, một lát sau Trì Dương bước vào: "Tổng Thống, ngài nên khởi hành đến nhà họ Sở, hôm nay trợ lý Sở phải ở nhà lo liệu công việc, cho nên cô ấy đã xin nghỉ phép vào buổi trưa rồi." "Ừ!" Tịch Phong Hàn nói xong, cầm lấy chiếc áo vest đặt ở bên cạnh rồi đứng lên. Nhà họ Sở là gia tộc đứng đầu trong giới chính trị, anh không thể vắng mặt trong những ngày như thế này được. Tiệc mừng thọ của nhà họ Sở không hề làm rầm rộ thanh thế, họ chỉ mời không đến 20 vị khách ngoài, còn lại đều là người nhà họ Sở. Sở Nguyên có ba người con, và con cái của ba người này đều tự nối nghiệp của họ, nên gia tộc nhà họ Sở mới lớn mạnh, con cháu đầy đàn. Sở Nhan chính là con gái của người con thứ hai. Lúc này, trong một căn phòng tại nhà họ Sở, Sở Nhan mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp, dáng người cô ta vốn đã cao ráo mảnh khảnh, tay áo bằng tơ tằm toát ra vẻ gợi cảm thoắt ẩn thắt hiện, mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn cong lên, càng thêm tô điểm cho khí chất của cô ta, giúp cô ta trông càng gợi cảm thành thục. Cô ta nhìn dung mạo xinh đẹp không hề có chút tì vết của mình trong gương, ánh mắt cô ta tóa lên tia sáng dã tâm, điều cô ta chờ mong nhất hôm nay chính là ánh mắt của Tổng thống Tịch Phong Hàn. Cô ta hy vọng mình có thể trở thành người vợ thứ hai của anh, cô ta yêu người đàn ông này cũng giống như bao người phụ nữ khác. Hiển nhiên, cách ăn mặc trang điểm hôm nay của cô ta, đủ xinh đẹp, đủ thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Cô ta có thể nói là người con gái xuất sắc nhất của nhà họ Sở, nhà họ Sở cũng không thiếu không ít đàn ông giỏi giang, nhưng phụ nữ lại không nhiều, đa số đêu đã kết hôn, cô ta do nhiều nguyên nhân bên ngoài cộng thêm tính kén chọn, nên mãi đến bây giờ tuy đã 28 tuổi nhưng vẫn chưa có kết quả gì. Nhưng có người phụ nữ nào lại không muốn có thể kết hôn với người mình yêu nhất? Cô ta thuộc tuýp người thà thiếu chứ không chọn bừa. Cô ta đang đợi bạch mã hoàng tử của mình. "Nhan Nhan, mau ra tiếp khách nào! Mẹ nghe nói Tổng Thống đã bắt đầu xuất phát từ phủ tổng thống rồi, con là trợ lý của ngài ấy, thì sẽ tiện tiếp đãi ngài ấy hơn chúng ta." Mẹ của cô ta, là một quý bà tuy đã ngoài 50 nhưng vẫn rất xinh đẹp dịu dàng, bà ấy nhìn cách ăn mặc hôm nay của con gái, dường như dã nhìn thấu được tâm tư của cô, bà ấy mỉm cười: "Con gái của mẹ, thật xinh đẹp."