Ở sân bay. Một người phụ nữ đeo kính râm, dáng vẻ gọn gàng linh hoạt xuất hiện, thoạt nhìn cô chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, toàn thân mặc đồ vest, bên cạnh còn có hai vệ sĩ hộ tống. Ánh mắt của cô ta nhìn lướt qua đám người, đã nhìn thấy hai vợ chồng có khí chất không tầm thường, bọn họ tới đón cô. “Nhan Nhan, con đã trở về nước.” Người phụ nữ xinh đẹp ôm lấy cô gái vào trong lòng, đưa tay chỉnh lại lọn tóc quăn rũ trên ngực của cô, khi nhìn thấy viên đá quý hình giọt nước màu xanh lam trong vắt treo trên cổ cô, bà cười nói: “Đây là viên đá quý con gửi cho ba mẹ nhìn lần trước sao? “ Cô gái lập tức lật viên đá quý lại. “Đúng vậy! Lần trước con đã sai người ta đặc biệt làm cho con, phía trên này có tộc huy của gia tộc chúng ta tượng trưng cho sự thịnh vượng lâu dài của gia tộc chúng ta.” “Con thật có lòng! Ở bên ngoài vẫn không có quên vinh dự của gia tộc chúng ta.” “Con làm sao có thể quên được!” Cô gái nói xong lại thò tay kéo ba mẹ lại nói. “Ba mẹ cho con đi đón gió tẩy trần nhé! Từ giờ trở đi, con sẽ ở lại bên cạnh ba mẹ, cũng không rời đi nữa.” “Vừa lúc ba con đi báo danh cho con, con nghỉ ngơi xong cũng có thể đi nhận ứng tuyển cho chức vụ đó.” “Ba có làm được không? Vừa lúc, con cũng muốn làm ở vị trí này.” Sắc mặt người phụ nữ bên cạnh cô đã nghiêm túc hơn. “Bên cạnh Tổng Thống có một trợ giúp đặc biệt vừa mắc bệnh ung thư, cuối tháng này anh ta sẽ từ chức, bây giờ rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào cái ghế trống này, con cũng nên đi thử một chút.” “Mẹ tin tưởng con đi! Sở Nhan con nhất định sẽ không để cho ba mẹ phải thất vọng, con cũng sẽ tiếp tục mang đến vinh quang cho gia tộc chúng ta.” “Ừ! Chỉ cần con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Ở cửa sân bay có một chiếc xe con màu đen đang đỗ, Sở Nhan và mẹ ngồi vào trong. “Cảm giác được về nước thật là tốt.” “Được rồi! Buổi tối ông nội con còn muốn chúc mừng con nữa đấy!” “Vâng! Con cũng nhớ ông nội, con nhớ cả gia tộc lớn của chúng ta.” Ngày thứ hai, một buổi phỏng vấn đặc biệt chính thức được tiến hành ở phủ Tổng Thống, trải qua chọn lọc từ các phương diện trình độ, cuối cùng còn không đến năm người có cơ hội có thể có được phỏng vấn, mà một người trong đó chính là Sở Nhan. Sau lưng cô có một gia tộc chính trị khổng lồ, ông ngoại cô là người có công lớn với đất nước, có địa vị rất cao, đến nay, Sở gia đã có thể nói gia tộc chính trị đứng đầu trong nước. “Sở Nhan, mời cô vào sơ tuyển.” Người trợ lý cầm tư liệu đi ra. Sở Nhan lập tức từ trong năm người đi ra, cô cao một mét sáu mươi bảy, bộ vest được đặt may vừa vặn ôm lấy cơ thể khiến cho cô thoạt nhìn rất gọn gàng và chính chắn. Sau khi sơ tuyển đã loại bỏ ba người, cuối cùng chỉ còn lại Sở Nhan và một cô gái khác, cô gái kia ở trước mặt cô chịu áp lực rất lớn, cửa ải phỏng vấn cuối cùng là do đích thân tổng thống thực hiện, cô gái này cũng có xuất thân từ gia tộc chính trị, nhưng cô ta vẫn vô cùng khẩn trương. Lúc này, người gọi hai cô tiến vào phỏng vấn chính là Trì Dương trợ lý đặc biệt của Tịch Phong Hàn, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào hai cô gái ngồi chờ ở bên ngoài, hắn ta lên tiếng nói. “Sở Nhan, mời cô đi vào với tôi.” Sở Nhan đứng dậy, cô sửa sang lại áo vest rồi hít thở sâu một hơi. Trải qua các lượt phỏng vấn, nhưng vào lúc này cô mới thật sự cảm giác khẩn trương, bởi vì người phỏng vấn cô là người đàn ông cao quý nhất của đất nước này. Hơn nữa, cô chỉ mới nhìn thấy hắn ở trên ti vi xem, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn ở trong đời thực. sau khi vào cửa, Sở Nhan lại không nhịn được hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình. Lúc vừa bước chân qua cánh cửa uy nghiêm này, cô đã nhìn thấy được người đàn ông ngồi trên ghế làm việc. Hắn ngồi ở chỗ đó, phía sau hắn là một cánh cửa sổ sát đất rất lớn, lúc này, cả gian phòng tràn ngập ánh sáng. Mà chỉ sợ chói mắt nhất chính là người đàn ông ngồi ở trước bàn kia, cô còn chưa nhìn thấy rõ ràng gương mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được hắn ngồi ở chỗ đó lộ ra một loại khí thế không giận tự uy lại cao quý quyến rũ giống như một vị thần. “Tổng Thống, Sở Nhan tiểu thư đã đến.” Trì Dương nói với Tịch Phong Hàn, hắn xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Sở Nhan lễ phép cúi người. “Tổng Thống, chúc ngài một buổi chiều tốt lành, tôi là Sở Nhan, tôi tới phỏng vấn vào vị trí trợ lý thứ hai của ngài.” Ánh mắt Tịch Phong Hàn quan sát cô gái trước mặt, trong ánh mắt hắn hiện lên chút kinh ngạc. Cô gái đứng ở trước mặt không ngờ có phần tương tự với người con gái hắn quen biết, đặc biệt là trên gương mặt đều lộ ra một khí thế mạnh mẽ. Cô gái đó chính là Hỏa Hỏa, hắn quá quen thuộc với cô cho nên bất kỳ một biểu tình chi tiết nào trên mặt cô, hắn đều nhớ rất kỹ. “Chào cô!” Tịch Phong Hàn khẽ gật đầu. Sau mười mấy phút phỏng vấn, Sở Nhan rời khỏi cửa, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác nóng mặt trước một người đàn ông nào. Nhưng lúc này, cô đưa tay lặng lẽ xoa lên gương mặt của mình, nó có chút bỏng tay rồi. Mà Trì Dương bảo cô gái kia đi vào trong phỏng vấn, mười mấy phút sau, Trì Dương bảo hai người bọn họ rời đi trước, chờ thông báo. Trì Dương nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, sau đó hắn ta đẩy cửa tiến vào trong phòng làm việc, hắn ta cũng cảm thấy kinh ngạc: “Tịch thiếu, thật là kỳ quái! Sở tiểu thư vừa rồi không ngờ lại có phần giống với... Hỏa Hỏa tiểu thư, chẳng qua là có phần trưởng thành hơn.” “Quả thật có hơi giống.” Tịch Phong Hàn gật đầu. Trì Dương tò mò hỏi. “Vậy trong lòng Tịch thiếu có phải đã chọn được người rồi hay không? Ngài chọn Sở tiểu thư, hay là chọn Lý tiểu thư?” “Sở Nhan trầm ổn bình tĩnh, xử sự khéo léo giỏi đưa đẩy, tôi quyết định thuê cô ta.” Tịch Phong Hàn không giấu diếm. “Sở tiểu thư có dáng người xinh đẹp, bối cảnh lại là con gái duy nhất của con trai thứ hai của Sở lão gia.” “Tôi chỉ coi trọng năng lực của cô ta, điều này không có liên quan gì tới bề ngoài và bối cảnh.” Tịch Phong Hàn thản nhiên hừ một tiếng. Trì Dương lập tức cười hì hì, bỏ đi suy nghĩ trong lòng mình. Hắn ta nghĩ, sớm muộn gì ngài ấy cũng phải tái giá, hắn ta cảm giác Sở tiểu thư lại vô cùng thích hợp trở thành đối tượng để ngài ấy tái giá. “Có phải gần đây cậu quá rảnh rỗi cho nên mới có thời gian suy nghĩ lung tung hay không?” Tịch Phong Hàn trừng mắt nhìn hắn. Trì Dương cảm thấy bất đắc dĩ, vì sao hắn ta suy nghĩ gì, ngài Tổng Thống chỉ liếc mắt lại luôn có thể nhìn thấu được vậy? Ôi! Rốt cuộc vẫn là hắn ta rèn luyện chưa đủ sâu, vẫn cần phải tăng cường thêm. Ánh mắt Tịch Phong Hàn nhìn về phía xa, khi Trì Dương chuẩn bị rời đi, hắn hít một hơi thật sâu, lại ra lệnh. “Cậu sắp xếp lại, buổi chiều tôi sẽ đi thăm cô ấy.” “Tịch thiếu, ngài làm như vậy có ý nghĩa gì sao?” Trì Dương đánh bạo hỏi một câu. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé