“Meo...” Một tiếng mèo kêu lên khiến cô gái đang ngủ say chợt tỉnh lại. Hỏa Hỏa mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh sáng mặt trời và cả mặt của con mèo nhỏ Tiểu Cát Tử này nữa, nó đang giơ móng cào nhẹ lên áo ngủ của cô, dường như đang thúc giục cô thức dậy. Hỏa Hỏa mỉm cười thò tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: “Được rồi, mẹ đã tỉnh lại, con đói rồi có đúng không?” Cô nói xong thì bản thân cũng không thu dọn gì, mặc lại áo ngủ rồi ôm con mèo con đi ra, bắt đầu ngâm bữa sáng cho nó, chờ bột yến mạch và thức ăn mèo mềm ra, cô mới đưa đến trước mặt Tiểu Cát Tử. Cô ngồi xổm nhìn đầu lưỡi của nó liếm láp thức ăn đầy vẻ hài lòng, tự nhiên cũng thấy đói bụng. Lúc này cô mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, trong chốc lát, cô lại thay xong một bộ quần áo đi ra. Bây giờ đã gần tới tháng mười một, cô mặc bên trong là một chiếc áo phông trắng, một cái quần jean sáng màu, bên ngoài khoác thêm một cái áo len mỏng màu xám, trông cô thanh thuần lại đáng yêu, có chút quyến rũ. Hỏa Hỏa liếc mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ vẫn còn sớm, cô nhìn con mèo con ăn xong, nghĩ thầm nó còn nhỏ như vậy, mình có thể xin đưa nó vào trong thư viện, nơi đó có một gian phòng dành cho nhân viên, cô có thể để nó ở trong hộp giấy, buổi trưa cho nó ăn. Nghĩ vậy, Hỏa Hỏa mang theo Tiểu Cát Tử và thức ăn mèo đi ra khỏi cửa. Từ sớm đã có mấy chiếc xe nhìn rất bình thường đỗ ở trên con đường nhỏ nơi Hỏa Hỏa đi ra. Cho dù chiếc xe không có gì đáng chú ý, nhưng tuyệt đối đã được trang bị chống đạn, Tịch Phong Hàn với dáng vẻ cao ráo đẹp trai ngồi trong một chiếc xe màu đen đó, ánh mắt nhìn về phía con đường nhỏ rợp bóng cây dưới tia nắng ban mai kia. Hai bên đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người trẻ tuổi vội vàng chạy đi làm. “Cậu chắc chắn cô ấy ở đây thì kiểu gì cũng sẽ đi qua con đường này sao?” Tịch Phong Hàn nhìn sang Trì Dương bên cạnh hỏi. “Tôi chắc chăn, có thể cô ấy vẫn đang ở trong nhà.” Trì Dương vô cùng chắc chắn nói. Ánh mắt Tịch Phong Hàn vừa nhìn lại đồng hồ thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc nhỏ nhắn đi về phía bên này, đó không phải là Hỏa Hỏa sao? Trái tim của Tịch Phong Hàn lập tức đập loạn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi tới. Ánh mắt trở nên thâm thúy lại phức tạp, bàn tay của hắn bất giác cũng nắm chặt thành quyền. Trì Dương ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trong lòng lo lắng không biết hắn có thể không kìm chế nổi mà trực tiếp xuống xe đi gặp Hỏa Hỏa hay không. Hỏa Hỏa càng lúc càng đi gần tới chiếc xe, Tịch Phong Hàn cũng nhìn thấy cô rõ ràng hơn. Mấy tháng không gặp, cô hình như đã biến thành một thiếu nữ, cô buộc sơ qua mái tóc dài thành cái đuôi ngựa, ăn mặc cũng tùy ý tự nhiên khiến cô có vẻ thanh thuần lại có chút gợi cảm. Cô đeo trên lưng một cái túi vải bình thường nhưng trông vẫn rất thời trang và quyến rũ. Hỏa Hỏa vốn để Tiểu Cát Tử ở trong túi nhưng nó không ngừng kêu meo meo, hình như không muốn ở lại trong cái túi tối tăm và chật hẹp này. Hỏa Hỏa lại cảm thấy đau lòng, nên khi đi tới chiếc xe màu đen cô dừng lại. Người đàn ông trong xe lập tức căng thẳng, hắn biết cô có năng lực điều tra nhận biết nhạy bén hơn người thường, lẽ nào cô biết có người đang theo dõi nhìn lén cô sao? Ngay cả Trì Dương cũng thấy căng thẳng. Tiếp theo, chỉ thấy Hỏa Hỏa cúi người xuống, cô lấy từ trong túi vải sau lưng ra một con mèo nhỏ, cẩn thận ôm vào trong lòng. Cô cười hôn con mèo một cái rồi nói gì đó với nó. Người đàn ông trong xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn hình như cũng bị nụ cười của cô làm ảnh hưởng. Tịch Phong Hàn khẽ nhíu mày. Cô nuôi một con mèo nhỏ, quả nhiên giống như lời Trì Dương đã nói, cuộc sống của cô bây giờ bình yên, giống như những người bình thường. Cô đi ở trên đường phố, ai sẽ nghi ngờ cô gái nhìn trong sáng giống như bước từ trong bức tranh ra lại có thể từng là một nữ sát thủ được một tổ chức sát thủ bồi dưỡng từ nhỏ chứ? Mọi người sẽ chỉ cho rằng cô mới tốt nghiệp đại học, hoặc là bảo bối được người trong nhà xem thành tiểu công chúa. Hỏa Hỏa lướt qua bên cạnh dần dần đi xa mà trong lòng Tịch Phong Hàn vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Cô đã lựa chọn một cuộc sống cô thích, vậy hắn có phải cũng nên lựa chọn trở về cuộc sống của mình hay không? “Tổng Thống, đã tám giờ rồi, ngài nên trở về phủ Tổng Thống rồi, ngày hôm nay lịch trình của ngài được sắp xếp tương đối kín.” Trì Dương nhìn hắn hỏi, nhìn cũng đã nhìn xong, Tổng Thống nên hài lòng rồi chứ? Tịch Phong Hàn gật đầu. “Chúng ta trở về thôi!” Trì Dương căn dặn các vệ sĩ xung quanh. Chỉ thấy có hơn mười vệ sĩ mặc trang phục bình thường từ trong các chỗ tối đi ra, tiếp theo có một loạt mười chiếc xe loại bình thường với dáng vẻ khác nhau tập trung thành một đoàn xe, hộ tống chiếc xe màu đen kia rời đi. Lúc xe của Tịch Phong Hàn rời đi, hắn muốn nhìn lại bóng dáng của Hỏa Hỏa, nhưng hắn rốt cuộc cũng không có nhìn thấy, điều này làm hắn có chút tiếc nuối và mất mát. Mà lúc này, Hỏa Hỏa đang ôm mèo con ở một góc bên cạnh, cô đang ăn sáng trong quán ăn quen thuộc. Vừa rồi đoàn xe của Tịch Phong Hàn và vệ sĩ đều ẩn nấp rất tốt, hơn nữa cô lại bị Tiểu Cát Tử thu hút tất cả sự chú ý cho nên căn bản không cảm giác được có người ở trong xe nhìn cô. Lại nói, cô làm sao có thể ngờ được người đàn ông kia vẫn tìm được cô? Thân phận của cô và thân phận của hắn là tồn tại rất nhạy cảm. Bây giờ cho dù cô suy nghĩ lại cũng cảm thấy khi mình mất trí nhớ, Tịch Phong Hàn qua lại gần gũi với cô như vậy là bởi vì hắn biết! Nếu như giờ hắn đã biết cô khôi phục lại ký ức, hắn còn có thể hoàn toàn không đề phòng, ở bên cạnh cô nữa sao? Hắn thật sự còn có thể tin tưởng cô, hoàn toàn tin tưởng cô được sao? Từ lần đầu tiên cô và hắn gặp nhau, cô đã diễn kịch lừa hắn, ở trong lòng của hắn, cô là được một người không đáng để tin tưởng. Cũng tốt, chỉ cần được sống ở trong đất nước có hắn là đủ rồi, bây giờ, cô cũng sống rất tốt, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy được bóng dáng của hắn trên ti vi, trên đài báo, nghe được tình hình của hắn gần đây, cô đã hài lòng rồi. Yêu cầu của cô không nhiều, cũng không cao. Hạnh phúc bình thường là đủ rồi. Trên đường quay trở về phủ Tổng thống, Tịch Phong Hàn vẫn nhíu mày suy nghĩ về một chuyện, hắn có nên nói cho cô biết, tổ chức của của cô có thể tìm tới cô hay không? Có lẽ kẻ đầu sỏ kia ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không có công sức mà đối phó với kẻ phản bội như cô! Trong mắt Tịch Phong Hàn lóe ra ánh sáng lạnh, hắn phải sử dụng hết tất cả lực lượng để nghiền nát tổ chức kia, khiến cho bọn chúng vĩnh viễn cũng không có cơ hội lại làm hại cô nữa. Chỉ riêng lý do này cũng đủ khiến hắn căm hận tổ chức kia, có lẽ so với chuyện bọn chúng ám sát hắn, nếu bọn chúng làm hại cô mới là chuyện hắn không thể tha thứ nhất. Trong thư viện, Hỏa Hỏa đang xin tổ trưởng cho cô mang mèo con vào, cô là người đẹp lại khéo nói, dường như có thể thân thiết với cô cũng làm cho người ta cảm giác đây là một chuyện tốt đẹp, cho nên thỉnh cầu của cô được chấp nhận. Đây là đãi ngộ của người đẹp! “Hỏa Hỏa, vì sao cô lại thích xem những quyển sách chán ngắt như thế! Những sách này có gì hay để xem chứ?” Một nhân viên tò mò hỏi. “Chúng có ích với tôi, chẳng qua tôi cũng không mong đợi quá nhiều, xem ra, tôi phải xem rất lâu mới có khả năng đem xem hết quyển sách này mất.” Hỏa Hỏa cười.