Diệp Tiểu Thi ôm anh mà không nói gì. Lam Ca cũng ôm cô, không dám làm gì. Có lẽ Diệp Tiểu Thi hy vọng anh làm điều gì đó. Thế nhưng Lam Ca tôn trọng cô, khi chưa có sự đồng ý của cô, anh không dám tùy tiện.
Diệp Tiểu Thi cảm nhận mùi cơ thể mạnh mẽ của anh. Đôi mắt cô ngấn lệ, cô không muốn, không muốn cứ thế rời đi, bỏ anh đi. Thế nhưng cô không thể lưu luyến anh.
Diệp Tiểu Thi lùi một bước, đứng thẳng người. Lam Ca cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô, “Sao thế? Sắc mặt của em không tốt lắm, mắt em sao đỏ thế kia?”
“Chắc là tối qua em thức đem đọc sách nên bị đỏ mắt” Diệp Tiểu Thi vội cười nói.
“Em thức đêm đọc sách ư?” Lam Ca nhìn cô với vẻ trách móc. “Sao em có thể thức đêm đọc sách? Sách gì mà khiến em không rời mắt thế. Anh sẽ ném bỏ quyển sách đó đi.”
“Đừng! Không phải là vì sách, mà là vì chuyện riêng của em. Em lạ giường nên không ngủ được” Diệp Tiểu Thi không muốn anh biết, cô đã đọc cuốn sách gì.
Lam Ca nghe, thấy đau trong lòng, “Em không ngủ ngon sao? Vậy sao không nói với anh?”
“Nhưng bây giờ đã khá hơn rồi, dần dần rồi sẽ quen.”
“Nếu đã vậy thì chúng ta còn đi tới trung tâm thành phố không? Anh lo em tới đó cũng sẽ không ngủ quen.”
“Không, em muốn đi. Ở khách sạn, em sẽ không mất ngủ.” Diệp Tiểu Thi vội nói.
Lam Ca nghe xong liền mỉm cười, “Được, chúng ta đi ăn sáng. Anh đã sắp xếp mọi việc. Ăn sáng xong chúng ta sẽ tới trung tâm thành phố. Chúng ta sẽ ở đó một thời gian.”
“Vâng!” Diệp Tiểu Thi gật đầu nói.
Ăn sáng xong, Many tới. Cô biết rõ chuyện của Diệp Tiểu Thi và Lam Ca. Nghe nói Lam Ca đưa cô vào trung tâm thành phố chơi nên cô hơi lo lắng.
Cô luôn chờ tới lúc Diệp Tiểu Thi rời đi. Thế nhưng điều cô đợi được, lại là Lam Ca sẽ đi cùng cô ấy vào thành phố. Điều đó khiến cô thất vọng.
Lam Ca nhìn cô bước vào, có chút căng thẳng rồi nhìn Diệp Tiểu Thi. Anh không hy vọng sẽ bị cô hiểu nhầm.
“Thiếu gia, nghe nói hai người định vào trung tâm thành phố. Đúng lúc em cũng có chuyện cần đi, có thể ngồi cùng thuyền với hai người không?” Many cười nói với Lam Ca.
Đương nhiên Lam Ca không muốn, anh lắc đầu nói, “Anh sẽ nhờ cha em bố trí một chiếc thuyền khác cho em.”
“Thiếu gia, cần gì phải có thêm thuyền. Chỉ mất khoảng 1 tiếng, thiếu gia cứ cho em đi nhờ một tý thôi mà.” Mc nũng nịu.
Diệp Tiểu Thi đứng bên không nói gì, nhìn biểu cảm của Lam Ca
Lam Ca kiên quyết, “Không được, tôi muốn ở riêng với Diệp Tiểu Thi, không muốn có ai khác đi cùng.”
Many nhìn Diệp Tiểu Thi, “Diệp tiểu thư, cô cũng không đồng ý sao?”
“Đừng làm khó Tiểu Thi. Tôi nói không được là không được. Cô đi về đi” Lam Ca nói xong, rồi đuổi cô ta đi.
Many cảm thấy hơi bực mình, đành quay người bỏ đi.
Lam Ca nhìn cô ta bỏ đi, rồi quay sang nói với Diệp Tiểu Thi, sợ cô cho rằng anh quá vô tình.
Diệp Tiểu Thi cúi đầu ăn sáng, Lam Ca thấy cô không giận dỗi gì nên mới yên tâm.
Ăn sáng xong, Lam Ca lái xe đưa Diệp Tiểu Thi đi. Diệp Tiểu Thi đeo một cái túi nhỏ, trong túi có các giấy tờ quan trọng. Lam Ca cũng ăn mặc đơn giản. Một chiếc du thuyền cỡ vừa đang đợi họ. Chiếc du thuyền xa hoa, tiện nghi, chạy rất êm.
Thế nhưng Diệp Tiểu Thi vẫn hơi bị say sóng. Cô vốn đã không ngủ ngon, trong đầu cô cứ thấy ong ong. Cô ngồi trên sô-pha mà mí mắt cứ sụp xuống. Lam Ca ngồi bên vội ôm cô vào lòng, “Sao thế, Em say thuyền à?”
“Em buồn ngủ, em ngủ một lát được không?” Diệp Tiểu Thi hỏi.
“Ngủ đi, cứ ngủ trong lòng anh.” Lam Ca nói xong, để cô nằm trên ghế sô-pha, còn đầu gối lên đùi anh. Diệp Tiểu Thi thực sự buồn ngủ, chẳng nghĩ ngợi nhiều mà cứ thể đi ngủ.
Lam Ca cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt cô, phát hiện cô đã tiều tụy gầy đi nhiều. Điều đó khiến anh đau lòng.
Hơn 1 tiếng sau, du thuyền tới nơi. Diệp Tiểu Thi vẫn chưa dừng lại, Lam Ca liền ôm cô, ngồi trên thuyền nghỉ ngơi, cho tới khi Diệp Tiểu Thi tỉnh dậy mở mắt ra.
Diệp Tiểu Thi giật mình ngồi dậy, nhìn xung quanh Lam Ca, “Đến rồi sao?”
“Đúng thế...” Lam Ca trầm giọng cười.
Diệp Tiểu Thi nhớ tới gì đó, cô cầm điện thoại xem thời gian. Cô lập tức trợn tròn mắt, “Em ngủ 3 tiếng rồi ư? Sao anh không gọi em dậy?”
“Đằng nào thì chúng ta cũng có nhiều thời gian. Em có thể nghỉ ngơi thoải mái, không vội đi đâu cả.” Lam Ca thấy cô ngủ được, khuôn mặt trở lên hồng hào đôi chút. Trong lòng anh mới thấy vui trở lại.
Diệp Tiểu Thi nghĩ và cảm thấy ngọt ngào trong tim. Cho dù trong tim anh có bao nhiêu người con gái, thế nhưng Lam Ca quả thật quan tâm tới cô.
Sau khi hai người lên bờ, ba chiếc xe sang trọng đón họ đã sẵn sàng từ lâu. Lúc này, đúng vào giờ ăn trưa. Lam Ca ra lệnh cho lái xe đưa họ tới một nhà hàng.
Diệp Tiểu Thi đi cùng Lam Ca tới một nhà hàng vô cùng cao cấp. Khẩu vị của Diệp Tiểu Thi không tốt lắm, ăn cũng không nhiều, hơn nữa trong lòng vẫn có chút không yên tâm. Lam Ca thì nghĩ cô đang háo hức đi chơi chiều nay nên không nghĩ thêm nhiều.
“Địa điểm đi chơi tiếp theo, anh đã liệt kê sẵn. Em chỉ cần theo anh thôi. Anh sẽ đưa em đi khắp đất nước này.”
“Không cần đâu, chỉ cần ở trung tâm thành phố vài ngày thôi.” Diệp Tiểu Thi không muốn bỏ chạy nữa. Càng ở bên người đàn ông này, cô càng sợ không thể rời xa anh.
Có thể duyên phận hai người đến đây thôi. Diệp Tiểu Thi cảm giác xung quanh có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, trẻ trung. Những cô gái phương tây, tư tưởng phóng khoáng, thích vui chơi. Không ít người biểu lộ tình cảm với Lam Ca một cách không ngại ngùng. Thế nhưng Lam Ca chẳng cho ai cơ hội.
Lam Ca thấy cô dạo này mệt, anh gật đầu nói, “Được, anh sẽ ở trung tâm thành phố với em một thời gian, để em thích nghi rồi hãy tính.”
“Vâng! ” Diệp Tiểu Thi trả lời, rồi cầm cốc cafe uống một ngụm. Vị đắng nhẹ của cả phê lan trên đầu lưỡi cô.
Ăn xong bữa trưa, Lam Ca đưa cô tới một khách sạn 7 sao. Lam Ca biết cô học ngành quản lý khách sạn. Ở trung tâm thành phố của anh, để cô sống ở khách sạn có lẽ dễ thích nghi hơn. Anh đặt một căn phòng một gian, cũng tiện cho hai người ở đó.
Diệp Tiểu Thi không từ chối ở cùng Lam Ca. Hơn nữa cô cũng thích ở khách sạn.
Quay lại phòng, Lam Ca nhường phòng ngủ chính cho cô, nhờ người sắp xếp tủ quần áo với những bộ quần áo cô yêu thích, chuẩn bị biến căn phòng này thành nơi họ sẽ sống một thời gian dài.
Lam Ca cũng dự định mua căn phòng này, để trở thành phòng riêng của họ, Diệp Tiểu Thi quay lại phòng, kiểm tra kỹ các giấy tờ của cô. Tất cả vẫn ở đây.
Cô thở dài một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương