Trên mái nhà, Lam Ca và Diệp Tiểu Thi đang cùng ngồi ăn tối. Từ phía xa, những bông pháo hoa bay lên không trung rồi biến mất. Tối đó, Diệp Tiểu Thi lại mất ngủ. Cô thức cả đêm để xem, vì không ngủ nồi. Gần đây giấc ngủ của cô rất kém, và điều đau khổ hơn là sau khi cô tỉnh dậy, cô lại không muốn ngủ nữa. Vì thế, dung nhan của cô có phần tiều tụy. Một số người nhìn có vể vô ưu vô lo, thế nhưng khi không hiểu được tâm hồn của cô, đều không thế phán đoán được, đó là niềm vui thực sự hay không. Tối nay, Many cũng ở nhà thưởng thức bữa tiệc pháo hoa. Cô cũng biết, đây là do Lam Ca dành cho Diệp Tiểu Thi. Trong lòng cô thấy đố kỵ. Mặc dù thiếu gia không thích cô gái này, thế nhưng anh phải hoàn thành tâm nguyện của lão gia trước lúc lâm chung, đó là lấy cô làm vợ. Cô nghĩ, thiếu gia lúc này quả thật đau khổ. Đối diện với một người mà bản thân mình không thích, nhưng lại phải tìm cách để lấy lòng. Đây có lẽ chính là điều đau khổ nhất của một đời người. Không được, cô nhất định không để Diệp Tiểu Thi hủy hoại cuộc sống của thiếu gia. Trong lòng của Diệp Tiểu Thi và bản thân cô, chắc chắn cô yêu thiếu gia nhiều hơn. Suy nghĩ của Many ngày càng mãnh liệt. Vì thế cô quyết định nói rõ chuyện này với Diệp Tiểu Thi, trở thành người đầu tiên nói bí mật của thiếu gia cho Diệp Tiểu Thi. Cô cũng muốn Diệp Tiểu Thi biết, cô có ở đây tiếp thì chỉ khiến thiếu gia không vui mà thôi. Mỗi ngày Lam Ca dành hai tiếng vào thư phòng làm việc. Còn Many tìm cách để hẹn Diệp Tiểu Thi ra ngoài. Cô chỉ cần nói với người giúp việc một câu là được. Còn mọi động thái của Diệp Tiểu Thi đều được người giúp việc nắm rõ. Đúng lúc Lam Ca đang ở trong thư phòng làm việc, Diệp Tiểu Thi cầm sách bước ra khỏi biệt thự, tới khu vườn trồng đầy hoa hồng. Ở đó có một cách ghế xích đu trắng, xung quanh không có ánh mắt của người giúp việc, không có ai quấy rầy nên rất tiện cho việc đọc sách. Diệp Tiểu Thi vừa ngồi xuống, mới xem được hai trang thì đã nghe thấy tiếng bước chân tiến lại. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Many trong bộ quẩn áo quyến rũ nóng bỏng bước tới. “Diệp Tiểu Thi, tôi có thể nói chuyện với cô không?” Many hỏi Diệp Tiểu Thi. Diệp Tiểu Thi cũng biết Many thích Lam Ca, và cô cũng không có ý gì phản đối. Cô gật đầu, hỏi lại, “Cô muốn nói chuyện với tôi về chuyện gì?” Many cũng là người rất thông minh, bước tới bên cạnh chiếc xích đu, “Tôi có thể ngồi đây không?” “Đương nhiên là có. ”Diệp Tiểu Thi gật đầu, bởi vì xích đu không phải là của cô. Many ngồi xuống đung đưa chiếc xích đu, thở dài một tiếng, “Lúc tôi còn bé, nơi đây đã là một vườn hoa hồng. Tôi và thiếu gia chơi đùa ở đây. Những ngày tháng đó đối với tôi vô cùng quý giá và không thể nào quên.” Diệp Tiểu Thi hơi ngây người ra một lát, Many tới là có sự chuẩn bị. Cô muốn nghe xem cô ấy muốn nói gì. Many dừng lại, cô ấy không nói tiếp, mà nhìn cô với đôi mắt màu nâu đậm, “Diệp Tiểu Thi, cô thấy thiếu gia có yêu cô không?” Diệp Tiểu Thi không ngờ cô ấy hỏi trực tiếp đến như thế. Cô nghĩ trong giây lát, chưa kịp trả lời thì Many tiếp tục nói, “Tôi nghĩ trong tim cô, cô cho rằng thiếu gia rất yêu cô! Thế những cô hiểu được bao nhiêu về thiếu gia?” “Thời gian tôi với Lam Ca ở bên nhau không dài, nhưng dần dần chúng tôi cũng hiểu nhau. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Diệp Tiểu Thi trả lời. “So với cô, tôi hiểu rõ con người thiếu gia hơn. Anh ấy thích cái gì, thích ăn cái gì, thói quen hàng ngày tôi đều nắm rõ.” Many không dấu vẻ tự hào khoe. Nhưng đây không phải là nội dung chính cô muốn nói với Diệp Tiểu Thi. Cô nhìn ánh mắt Diệp Tiểu Thi liền cười một tiếng, “Cô có biết, trước đây đã xảy ra chuyện gì với anh ấy không? ” Diệp Tiểu Thi hơi ngạc nhiên. Lẽ nào Many định nói điều gì với cô? “Trước đây thiếu gia rất yêu tôi. Nhưng kể từ khi cô tới, tôi cứ cho rằng thiếu gia yêu cô. Nhưng sau khi biết một bí mật, tôi mới hiểu, trong lòng thiếu gia yêu một người khác, một người cả tôi và cô đều chưa gặp. Nhưng đó là người thiếu gia thích, và muốn lấy làm vợ.” Diệp Tiểu Thi hoàn toàn bất ngờ, không ngờ Many lại trực tiếp nói sự thật cho cô. Chẳng phải Lam Ca ra lệnh cho mọi người trên đảo không ai được nói điều đó hay sao? Sự bất ngờ trên khuôn mặt của Diệp Tiểu Thi lại khiến Many nghĩ rằng là do những lời cô nói, nên Many tiếp tục, “Đây là bí mật của thiếu gia, anh ấy sẽ không nói cho cô biết. Nhưng vì tôi thích thiếu gia, nên tôi không muốn thiếu gia khổ một đời. Vì thế tôi mới kể bí mật này cho cô. Bởi vì tôi biết, cô yêu anh ấy, liệu cô muốn anh ấy khổ một đời vì sự ích kỷ của mình sao?” Diệp Tiểu Thi thấy khó xử, đây chính là mục đích của Many hay sao? Muốn cô chủ động rời xa Lam Ca ư? “Diệp Tiểu Thi, cô chính là một cô gái may mắn. Bởi vì ông của cô đã từng cứu lão gia Herman. Do đó, cô mới có thân phận được gả cho thiếu gia. Thế nhưng hôn nhân như vậy chẳng bao giờ là tự nguyện, chắc chắn sẽ có một bên không đồng ý. Điều này thì khác gì là ép buộc.” Many nói xong, sắc mặt tỏ ra đau khổ, “Tôi quyết không đứng nhìn thiếu gia sống cuộc sống như thế. Anh ấy tốt như thế, nên được kết hôn với người anh yêu. Anh ấy phải được hạnh phúc cả đời.” Diệp Tiểu Thi thấy Many nói đúng. Điều này Many nói giống với suy nghĩ của cô. Nói xong, Many rút điện thoại ra, “Cô xem thiếu gia lúc bé chưa? Đây còn có một đoạn video, tôi cho cô xem. ” Diệp Tiểu Thi cũng muốn nhìn Lam Ca khi còn nhỏ. Cô đưa tay cầm lấy, thấy trong video có tiếng trẻ em vùi đùa, một trai một gái đang đuổi nhau. Trong video, chàng trai chính là Lam Ca, còn cô gái tóc vàng chính là Many. “Tôi và thiếu gia lúc nhỏ chơi với nhau rất thân. Điều này trên đảo ai cũng biết.” Trong vườn hoa, cô gái tóc vài trên đầu đeo vòng nguyệt quế, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô tựa như thiên thần. Ở bên cạnh là giọng một người phụ nữ, nói với Lam Ca, “King, con hôn cô dâu đi! Sau này, con sẽ lấy Many làm vợ.” Còn trên khuôn mặt ngây thơ của Lam Ca lộ rõ vẻ hiếu kỳ. Cậu nhẹ nhàng hôn lên má cô gái, sau đó nghe thấy tiếng của những người xung quanh.