Hắn tựa như người ăn xin, sống dựa vào người khác, đến xin ăn thuộc hạ của Cung Dạ Tiêu. Cho nên, khi nghe tin anh chuẩn bị tổ chức lễ cưới, hắn rất thờ ơ, nếu không phải vì Cung Nghiêm lệnh cho hắn phải tham gia, thì hắn thật sự không muốn đi. Cung Húc dẫn một nhà già trẻ từ nước ngoài gấp gáp trở về, đối với quyết định trước kia của ba mình, hắn đã hoàn toàn không có ý kiến gì. Sau đó Cung Dạ Tiêu còn đưa cho hắn một tỷ phí ổn định, cũng làm hắn vô cùng mãn nguyện. Đối với người chuẩn bị làm cô dâu như Trình Ly Nguyệt mà nói, cô bắt đầu cảm thấy có chút căng thẳng, có lẽ ai kết hôn cũng có chút áp lực, trong lòng bất an về mọi mặt. Sau khi Dạ Lương Thành trở lại doanh trại, Cung Muội Muội dẫn con gái về ở cùng, mối quan hệ em dâu của cô với Trình Ly Nguyệt tốt không còn gì để nói, hơn nữa hai đứa nhỏ lại rất thích chơi với nhau, cho nên, việc chăm sóc con cái đã trở thành niềm vui thường nhật của hai bà mẹ này. Hai ngày nay Cung Dạ Tiêu đang thu xếp công việc của công ty, sau khi kết hôn anh muốn đi du lịch tuần trăng mật với Trình Ly Nguyệt, anh không muốn vì công việc mà bỏ lỡ trăng mật với vợ mình. Trên bãi cỏ, người giúp việc đang sắp xếp một tấm thảm lớn, bên trên đặt một chiếc ghế sofa và bàn, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội ngồi dưới bóng cây, mà bên cạnh, xung quanh hai đứa bé toàn đồ chơi, chơi đùa rất vui vẻ. "Chị dâu, còn gì chưa chuẩn bị không?" Cung Muội Muội cầm ly nước trái cây hỏi. "Đã xong cả rồi, chỉ cần đợi đến ngày thành hôn thôi." "Anh trai chị sẽ đến chứ?" "Ừ! Dạ Tiêu đã chẩn bị cho anh ấy một chỗ ngồi đặc biệt, ngồi cùng mẹ và cậu chị, có thể sẽ không xuất hiện trước khách mời." "Ừ! Vậy cũng tốt, nếu không, anh ấy mà xuất hiện có thể sẽ cướp hết đi sự chú ý của hai người đó." Cung Muội Muội che miệng cười. Trình Ly Nguyệt cũng cười theo: "Đúng vậy." Với lại, cô cũng không muốn thân phận hoàng gia của mình bị lộ ra ngoài, mặc dù đó là điều rất vinh dự, nhưng có thể lại mang đến phiền phức. Trở thành thiếu phu nhân của Cung thị, thân phận này của cô cũng đủ lóa mắt rồi. Chuyện của hôn lễ rất được bảo mật, nhưng đối với sự nhạy bén của truyền thông, hai ngày trước vẫn bị đưa lên báo, vì cả bài báo đều là lời chúc phúc nên Cung Dạ Tiêu cũng không truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Những người từng quen biết cô, đều đã nhìn thấy tin tức này, gia tộc nhà họ Lục sớm đã không còn chút danh tiếng nào, hầu như không được người khác nhắc đến, nếu có nhắc tới, thì cũng chỉ là tên tội phạm giết người Lục Tuấn Hiên, hoặc cái chết thảm của thiếu phu nhân Lục gia. Mẹ con Trần Hà vẫn ở lại, bây giờ họ cũng đã ẩn vào cuộc sống bình thường, sớm đã không còn cuộc sống xa hoa như trước đây, bọn họ nhìn thấy tin tức đám cưới của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, chỉ có thể hối hận với những hành động lúc đầu, Trần Hà vẫn luôn hối hận, nếu năm đó con trai mình không ly hôn, lấy được cô công chúa hoàng gia Trình Ly Nguyệt, thì nhất định sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ. Lục Nhã Tình cũng rất hối hận với những hành động độc ác năm đó của mình đối với Trình Ly Nguyệt, nếu không, khi bọn họ nghèo túng như thế này, Trình Ly Nguyệt bây giờ có thể có chút tội nghiệp đồng cảm với bọn họ, cũng có thể sẽ không để cho bọn họ sống một cuộc sống như giờ. Nhưng tất cả đều đã muộn, mà thứ duy nhất trên đời này không bán đó chính là thuốc hối hận. Mẹ con họ chỉ biết mở to mắt nhìn Trình Ly Nguyệt bước vào cuộc sống quý tộc, mà bây giờ bọn họ không thể tưởng tượng ra được, và cũng không có cách nào để tiến tới, có lẽ con cháu cô cũng sẽ tiếp tục sống cuộc sống giàu sang này. Bên phía bà Tịch, tất cả thông gia đã đều chuẩn bị ổn thỏa để đi dự lễ cưới này, bố con Chiến Tây Dương, Tịch Phong Hàn đều tới. Phủ tổng thống uy nghiêm chặt chẽ, Tịch Phong Hàn một thân tây trang màu đen, với thân phận là một lãnh đạo của quốc gia khiến hắn cả người phát ra khí thế của một bậc đế vương. Từ chuyện ban đầu lúc mới lên ngôi cho đến bây giờ, những chuyện chính trị đều được giải quyết gọn gàng, làm việc rất thuần thục, mà các thành tựu đó đều rất đáng nể. Độ tán thành hắn đã cao hơn so với kỳ vọng. Chỉ là, ngay cả những người dân cũng rất trông chờ hôn sự của hắn, quan tâm đến đại sự cả đời của hắn, tất nhiên, dòng máu ưu tú như vậy, nhất định phải được kéo dài. "Lịch làm việc ba ngày sau của tôi đã để trống ra chứ?" Tịch Phong Hàn nhìn trợ lý Trì Dương hỏi. "Đã để trống rồi, thời gian đó ngài có thể tự do sắp xếp." "Tốt!" Tịch Phong Hàn vô cùng hài lòng, hôn lễ của em gái hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ. "Chúng tôi đã thương lượng với bên tập đoàn Cung thị rồi, toàn bộ vệ sĩ và nhân viên đều do phía chúng ta sắp xếp, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngài." "Đã quyết định xong rồi?" "Đang bố trí, đã quyết định xong cả rồi." Tịch Phong Hàn gật đầu, đúng lúc đó, điện thoại của hắn reo lên, hắn mở ra xem, là mẹ gọi đến. "Alo! Mẹ!" "Phong Hàn, mẹ có chuyện muốn nói với con, con còn nhớ bạn học cũ của mẹ Dương Lý Sự không? Vừa khéo lần này ông ấy cũng đến hôn lễ của Ly Nguyệt, nhưng, sức khỏe không được tốt, nên con gái của ông ấy sẽ đi thay, mẹ bảo bên Ly Nguyệt sắp xếp chỗ cho chúng ta rồi." Tịch Phong Hàn hơi nhíu mày, ý của mẹ chắc không chỉ dừng ở đó. "Vâng, mẹ sắp xếp là được rồi." Tịch Phong Hàn mỉn cười lên tiếng trả lời. "Cô bé này, mẹ đã gặp qua rồi, năm nay hai tư tuổi, đi du học nước ngoài vừa mới tốt nghiệp, học thức vô cùng xuất sắc, tướng mạo cũng không có gì để chê, Phong Hàn, mẹ hy vọng con có thể cùng cô gái này tìm hiểu lần nhau." Bà Tịch quả nhiên đi tới chuyện ra mắt của con trai. Có một người con là tổng thống, cũng là chuyện đau đầu và bận tâm của bà Tịch. Tịch Phong Hàn không đành lòng làm trái ý bà, anh trả lời đầu dây bên kia: "Được, đến lúc gặp mặt rồi tính tiếp." "Vậy được rồi! Mẹ chỉ nói trước với con vậy thôi." Bà Tịch nói xong liền cúp máy. Trì Dương bên cạnh không khỏi nhịn được cười lên một tiếng: "Tổng thống, phu nhân lại sắp xếp cho anh xem mặt sao?" "Chung quy là mẹ tôi, để khiến bà vui thì xem mặt cũng không có vấn đề gì." Tịch Phong Hàn nói xong, ánh mắt sâu xa, phức tạm nhìn về một chỗ, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó. Trì Dương thấy vậy, liền thầm than một tiếng, xem ra trong lòng tổng thống chỉ có người con gái đã chết đó, cho dù sau này có đi gặp bất cứ người con gái nào đi chăng nữa, chắc cũng rất khó có thể đi vào trái tim của hắn. "Tổng thống, ngài lại nghĩ về cô gái đó?" Trì Dương không dám nhắc đến tên, hắn biết, cô gái đó đến một cái họ cũng không có, chỉ gọi là Hỏa Hỏa. Hơn nữa, thân phận của cô gái này rất được giữ bí mật, không được ai nhắc đến, hắn không khỏi nghĩ, cho dù cô vẫn còn sống thì với thân phận của mình làm sao có thể xứng với ngài tổng thống được? Tịch Phong Hàn thở dài một hơi: "Chỉ là nghĩ lại một chút, chuyện này không được để bất kỳ người nào biết đến." "Ngài yên tâm đi! Ngoài tôi ra, sẽ không ai biết đến mối quan hệ của ngài và cô gái đó." Trì Dương gật đầu đảm bảo.