"A..." Diệp Tiểu Thi kêu lên, trên người không mặc đồ, chân lại đang đau, vốn dĩ đang đứng khập khiễng, lúc này cả người cô mất cân bằng, ngã nhào xuống đất.
Lam Ca đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tình hình trong nhà tắm xong không khỏi kinh ngạc sửng sốt, chỉ có điều anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Diệp Tiểu Thi đã bị ngã.
Vì thế, anh đưa tay ra đỡ cô theo bản năng. Khi anh lại gần mình, bàn tay đang quờ quạng của cô lập tức ôm chặt lấy eo anh, Lam Ca lo lắng chân bị thương của cô giẫm xuống đất, liền vươn tay bế bổng cô gái giống như đứa bé mới chào đời vào trong lòng mình.
Diệp Tiểu Thi toàn thân ửng hồng vì xấu hổ, cô đưa tay ôm ngực, ồ không, vẫn còn một chỗ quan trọng hơn, chỉ có điều cô hoảng hốt mà quên mất.
Lam Ca kéo áo tắm ở bên cạnh xuống che đi cơ thể mỏng manh, trắng ngần của cô, Diệp Tiểu Thi vội vàng kéo áo tắm lại, Lam Ca mới xin lỗi bằng giọng khàn khàn: "Xin lỗi, anh không biết là em đang tắm."
Lúc này Diệp Tiểu Thi cũng không biết nên làm sao, nhưng cô thực sự xấu hổ muốn độn thổ.
Lam Ca ôm cô bước ra ngoài, ánh mắt anh rất quân tử, không nhìn lên người cô nữa, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên cho cô chỉ để hở đầu ra ngoài.
Lam Ca cũng hơi hoảng, anh cầm hộp sữa bên cạnh ti vi đặt lên tủ đầu giường, trầm giọng nói với cô: "Anh mang sữa cho em."
Lam Ca vội vàng ra khỏi phòng, sau lưng, Diệp Tiểu Thi vội kéo chăn trùm kín mặt, trong chăn, nét mặt cô vừa muốn khóc vừa xấu hổ, thật sự cô muốn phát điên lên, cô không dám nghĩ lại cảnh ban nãy nữa.
Trời ơi! Anh ấy nhìn thấy rồi, anh ấy nhìn thấy hết rồi!
Diệp Tiểu Thư ôm ngực, cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, trời ơi, cầu trời cho anh ấy đừng nhìn thấy gì cả.
Nhưng sao có thể chứ?
Ánh đèn trong phòng tắm sáng vậy, cô lại đứng trơ ra đó, anh lại cao lớn như vậy, sao có thể không nhìn thấy gì được?
Chết mất thôi, chắc chắn đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi.
Đúng, Lam Ca đã nhìn thấy hết.
Điều này, sau khi Lam Ca về phòng trong đầu anh toàn là hình ảnh cơ thể hoàn mỹ của cô ban nãy. Hơn nữa cùng với trí tưởng tượng của bản thân, anh phát hiện ra cơ thể mình có phản ứng mãnh liệt. Lam Ca vội vàng cởi áo ngủ, bước vội vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, muốn kìm nén phản ứng kia xuống. Lúc này, trong đầu anh mặc dù có vui mừng nhưng phần lớn là tự trách, như vậy, Diệp Tiểu Thi chắc sẽ hận anh lắm.
Lam Ca tắm nước lạnh suốt mười mấy phút, sau khi bước ra cơn nóng trong người anh mới giảm đi phần nào, nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất. Vòng eo săn chắc của anh quấn một chiếc khăn tắm, anh bước đi lấy một chai nước lạnh đổ thẳng vào cổ họng.
Diệp Tiểu Thi khó khăn lắm mới mặc áo vào được, người cô quấn trong chăn tới vã mồ hôi, sau cùng cô đành phải kéo chăn ra, mặt cô vẫn đỏ bừng, tới đôi tai cũng ửng hồng.
Tối nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Buổi sáng, vào khoảng tám giờ, Lam Ca rõ ràng không ngủ đủ giấc, anh ăn mặc chỉnh tề bước ra đại sảnh, ánh mắt liếc nhìn về phía phòng ngủ chính, anh đang nghĩ xem Diệp Tiểu Thi đã dậy hay chưa?
Diệp Tiểu Thi dậy rồi, cô mặc một chiếc t-shirt kiểu dài thoáng mát, vì chân vẫn còn đau nên hơi khó mặc quần, bởi vậy cô chỉ mặc sao cho thuận tiện là được.
Lam Ca ở đại sảnh nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng, anh bước vội vào cầm lên xem, là Trình Ly Nguyệt gọi tới, anh vội nghe máy: "Alo, Ly Nguyệt."
Đầu dây bên kia là giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Trình Ly Nguyệt: "Còn ba ngày nữa là tới hôn lễ của tôi, anh về nước chưa vậy?"
"Chưa, tôi vẫn đang ở trong nước, hôn lễ của cô tôi nhất định sẽ tham gia." Lam Ca cười nói.
"Được, vậy tới khi đó gặp mặt."
"Ừ, gặp lại sau." Lam Ca mỉm cười ngắt điện thoại, anh gọi vào số của quản gia.
"Alo, thiếu gia!"
"Quản gia, quà mừng tôi bảo ông chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể mang đi tặng."
"Được!"
"Thiếu gia, bây giờ cậu ở đâu vậy? Tôi rất lo lắng cho cậu."
"Yên tâm, tôi vẫn rất tốt, ông tuyệt đối đừng đi tìm tôi, tôi đi tìm ông là được." Lam Ca dặn dò rõ ràng, anh không muốn có người làm phiền tới việc giao lưu tình cảm giữa anh và Diệp Tiểu Thi.
"Được thôi! Tôi luôn sẵn sàng nghe lệnh!" Quản gia đáp lời.
Lam Ca ngắt điện thoại, khi anh bước ra, Diệp Tiểu Thi cũng vừa đẩy cửa bước ra, lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Tiểu Thi hoảng hốt cúi đầu, gương mặt xinh đẹp vô cùng thẹn thùng.
Lam Ca khẽ thở dài, lại xin lỗi: "Việc tối qua, anh rất xin lỗi, anh tưởng em rửa mặt, vì thế..."
"Em không trách anh." Diệp Tiểu Thi ngẩng đầu, dũng cảm trả lời.
Lam Ca thở phào, nhìn cô nói: "Chúng ta về thành phố A thôi, ba ngày nữa bạn anh kết hôn, chúng ta phải tham gia hôn lễ của cô ấy đúng giờ."
"Vâng, cũng được!" Diệp Tiểu Thi cũng mong rời khỏi đây.
Lam Ca gọi nhân viên phục vụ tới giúp anh mang hành lý xuống lầu làm thủ tục trả phòng. Diệp Tiểu Thi cũng chuẩn bị về thành phố để báo mất thẻ ngân hàng, cô nghĩ đám cướp kia chưa chắc đã phá được mật khẩu của cô ngay.
Mặc dù muốn báo cảnh sát nhưng cô thấy quá phiền phức, cô cũng không muốn làm phiền Lam Ca.
Xe chạy về hướng con đường lúc tới đây, đường cao tốc rộng rãi thênh thang, Lam Ca bình tĩnh lái xe, xe mở nhạc phương tây nghe rất hay, Diệp Tiểu Thi cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn, chỉ là không ai nhắc lại chuyện tối qua nữa.
Tâm trạng Lam Ca cũng đã trở lên nhẹ nhõm, trong tâm trí anh, cô gái này sớm muộn cũng sẽ là vợ anh, vì thế anh chỉ là ngắm trước cơ thể vợ mình mà thôi, mặc dù hơi gầy nhưng có tiền đồ hơn anh tưởng tượng nhiều.
Điểm này rất đáng mừng.
Khi họ về tới thành phố A đã là một giờ trưa, Lam Ca tìm nhà hàng để ăn cơm. Những ngày sau đó, chân của Diệp Tiểu Thi bị thương cần tĩnh dưỡng, anh chỉ có thể để quản gia và đầu bếp về lại biệt thự, lần này là Diệp Tiểu Thi bị thương, dường như lại có một lí do khiến cô nhất thiết phải ở bên cạnh anh.
Hôn lễ mỗi lúc một cận kề, các sân bay ở thành phố A cũng đón tiếp mấy chục chiếc máy bay cá nhân, đều là những người giàu có khắp thế giới tới trước để tham dự hôn lễ của Cung Dạ Tiêu, mấy ngày tiếp theo, cũng có khách khứa từ khắp mọi nơi đổ đến.
Người nhà họ Cung cũng đã nhận được thông báo, Cung Nghiêm và Cung Húc vốn bắt vô âm tín cũng đã nhận được thiệp mời. Cung Nghiêm tức giận vì con trai không giỏi giang, sức khỏe cũng không còn được như trước, thời gian trước bị ốm một trận, nên không còn giữ được phong thái uy nghiêm như trước đây, bề ngoài trông còn già hơn Cung Thánh Dương vài phần.
Cung Thừa Vĩ hiện tại đã tiếp quản một công ty quy mô nhỏ, nhận đơn hàng của nhà họ Cung, mặc dù đơn hàng không ngừng đổ về nhưng lợi nhuận không cao, muốn trở thành đại phú đại quý ngay lập tức là rất khó, điều này khiến Cung Thừa Vĩ làm việc không mấy hứng thú.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương