Nữa tiếng sau, Diệp Tiểu Thi chuẩn bị xong bữa ăn. Cô nhìn đồng hồ đã là 12 giờ. Cô bày đồ ăn xong liền chạy vào thư phòng tìm Lam Ca. Dưới tầng 1, cô thấy một căn phòng không đóng cửa, bền gõ cửa rồi nhìn vào trong. Cô thấy Lam Ca ngồi trên ghế sô-pha, trước mặt là màn hình lớn. Họ đang tổ chức hội nghị trực tuyến. Diệp Tiểu Thi nhìn vậy liền tìm chỗ lấp để không bị đi vào màn hình. Lam Ca nói vài câu bằng tiếng Anh trước màn hình, khi đó hội nghị kết thúc. Nói xong, anh cầm điều khiển tắt màn hình. Lam Ca đứng dậy, nhìn Diệp Tiểu Thi đang ở ngoài cửa: "Nấu xong rồi hả? Tôi cũng đói rồi đây." "Tôi làm tạm vài món thôi." Diệp Tiểu Thi trả lời. Lam Ca lộ vẻ háo hức. Anh cười và bước vào phòng ăn. Nhìn thấy một bàn với mấy món ăn bình dị, khác với bình thường anh ấy ăn. Thế nhưng tậm trạng anh vui vẻ vì đây là những món do chính tay cô làm! Diệp Tiểu Thi xới một bát cơm cho anh, rồi đưa đũa. Lam Ca sau khi ngồi xuống, cầm đũa gắp món cà tím xào đưa vào trong miệng. Diệp Tiểu Thi ngồi trước mắt nhìn ảnh, dường như chờ đợi phản ứng của anh khi ăn. Lam Ca nhai chậm rãi, sắc mặt biến đổi trong vài giây. Diệp Tiểu Thi phát hiện ra, cảm thấy ái ngại: "Có phải là tôi nấu không ngon phải không?" Lam Ca lập tức giả bộ khen ngời: "Không, rất ngon." "Thật không?" Diệp Tiểu Thi cảm thấy vui vẻ. Cô cầm đũa rồi cũng bắt đầu ăn cơm. Nghĩ tới khi Lam Ca bảo ăn ngon, cô liền cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng. Mới nhai được hai miếng, cô liền ọe ra ngay bên cạnh, khuôn mặt ửng đỏ. Sau đó cô cầm đĩa cà tím xào nói vội: "Tôi đi cho thêm ít muối." Trời ạ! Cô quên không cho muối. Có lẽ khi nãy bận quá nên quên. Diệp Tiểu Thi đứng trong bếp, khuôn mặt đỏ vì ngượng ngùng. Lam Ca lại khen là ngon, nhưng rõ ràng món ăn quá nhạt vì làm gì có muối! Lam Ca vẫn ngồi trong phòng ăn, sắc mặt khó xử. Thế nhưng, nhìn biểu cảm bối rối khi nãy, anh vừa muốn cười nhưng lại hơi nghi ngờ, cô ấy biết nấu ăn thật không? Liệu anh ấy có nên gọi đầu bếp về không, để cô ấy đỡ phải áp lực khi chăm sóc cho anh? Thế nhưng, Lam Ca thử mấy món ăn khác, thì lập tức bỏ đi cái suy nghĩ ấy. Có lẽ chỉ có món ăn khi nãy quên cho muối, còn hai mòn còn lại cũng khá ngon. Diệp Tiểu Thi mang thức ăn ra, không dám nhìn biểu cảm của Lam Ca. Cô lặng lẽ cầm đũa thử hai món còn lại, thấy không bị thiếu muối mới yên tâm ăn tiếp. Lam Ca cũng không cười cô. Hôm qua tâm trạng của anh ấy không tốt, vì thế chưa thèm ăn. Hôm này từ lúc ngủ dậy, anh ấy chưa ăn cái gì, bây giờ ăn liền 3 món. Cũng may là Diệp Tiểu Thi đong gạo không chuẩn, nên cơm khá nhiều, đủ cho anh ấy ăn. Ăn cơm xong, Diệp Tiểu Thi thu dọn bàn. Khi trở ra, Lam Ca đứng trước mặt cô: "Đi, tôi đưa cô lên tầng xem phòng của cô." Diệp Tiểu Thi nghĩ tới việc Lý Nhã từng ở đây vài ngày, trong lòng cô có chút khó chịu. Lỹ Nhã sau khi làm xong chuyện đó, tới nay vẫn đang biến mất, không xuất hiện giải thích hay xin lỗi. Rõ ràng, mối quan hệ chị em giữa họ bao năm qua đã chấm dứt. Lên tới tầng 2, Lam Ca đẩy cửa căn phòng cạnh phòng ngủ của anh, dọng dẹp rất gọn gàng. Diệp Tiểu Thi đột nhiên có nói: "Đây là căn phòng trước đây Lý Nhã ở phải không?" Lam Ca giải thích: "Không phải, cô ấy ở phòng cạnh hành lang. Phòng này chưa từng có người ở." Diệp Tiểu Thi nghĩ tới việc trước đây anh ta coi Lý Nhã là bản thân mình, chắc chắn sẽ đòi hỏi Lỹ Nhã. Trong đầu cô có chút bấn loạn. Bình thường Lý Nhã rất sành sỏi với đàn ông. Với một người đàn ông như Lam Ca, lại đối tốt với cô ta, Lỹ Nhã không chừng đã từng với anh ta... Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Thi ngây người ra chốc lát. Lam Ca bước vào phòng, ngoảnh đầu nhìn thấy phản ứng của cô ấy, nhìn thấy cả sắc mặt như có chút giận dữ của cô. Anh hỏi nhẹ: "Sao vậy? Cô không thích phòng này à?" Diệp Tiểu Thi không tiện hỏi chuyện riêng của anh ta. Chẳng phải anh ta gặp Lý Nhã ở quán rượu hay sao? Rồi sau đó lại gặp Triển Minh Húc ở quán rượu. Triển Minh Húc nói với cô, bên cạnh Lam Ca lúc nào cũng có đàn bà ôm ấp. Điều đó khiến hình ảnh của Lam Ca trong mắt cô rất tiêu cực. "Không " Diệp Tiểu Thi trả lời với vẻ phân vân. Lam Ca nheo mắt, dường như cảm thấy cô ấy đang giận. Thế nhưng anh đâu có làm gì cô đâu! Đúng là phụ nữ có suy nghĩ trẻ con, khó đoán như mòn kim đáy bể. Quả thật, tâm trạng bất ngờ của Diệp Tiểu Thi khiến Lam Ca không đoán nổi. "Tôi quá cô chưa ngủ được nhiều, hay là cô nghỉ một chút đi. " Lam Ca nhìn cô nói. Diệp Tiểu Thi quả thật có chút buồn ngủ nên gật đầu: "Vâng!" "Có chuyện gì thì gọi tôi. Tôi ở phòng ngủ bên cạnh" Lam Ca chỉ vào căn phòng bên cạnh. Diệp Tiểu Thi trả lời: "Vâng!" Lam Ca có chút khó hiểu, lẽ nào cô ấy lại nghĩ tới hành vi đáng ghét trước đây của anh, khiến cô ấy không vui? "Tiểu Thi, tôi thành thật xin lỗi cô vì tất cả nhưng gì trước đây. Tôi mong cô tha thứ. Cô bảo tôi làm gì, tôi cũng đồng ý." Lam Ca tiếp tục xin lỗi, chỉ sợ cô ấy vẫn còn oán giận những chuyện trước đây. Thế nhưng bây giờ trong lòng Diệp Tiểu Thi nghĩ, đó không phải là vấn đề gì. Ctt cũng không muốn hỏi về chuyện trước đây giữa Lam Ca và Lỹ Nhã. Cô nghĩ điều đó không cần thiết. Đằng nào thì cô cũng chỉ chăm sóc anh ta một thời gian, khi vết thương khỏi rồi thì giữa họ sẽ chẳng còn mối quan hệ gì nữa. "Tôi muốn ngủ." Diệp Tiểu Thi nói, và có ý muốn Lam Ca đi ra. Lam Ca bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa cho cô. Lam Ca thở khẻ một tiếng, xem ra sau này phải bù đắp nhiều hơn cho cô ấy. Khu nghỉ dưỡng xinh đẹp tại nước ngoài hiện đang có rất nhiều du khách tới chơi. Là chủ sở hữu của khu này, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cũng đề mọi người trong gia đình tới. Hai đứa nhóc đang ngồi trên phao bơi ở vùng nước cạn. Đây là bể bơi riêng tư. Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội mặc quần áo bơi, cùng với nhóc con nghịch nước. Ánh nắng rực rỡ, mặt biển ở phía xa, gần đó là rặng dừa, hệt như một chốn tiên cảnh. Ở bên cạnh hồ bơi, Cung Dạ Tiêu đang dạy con trai tập bơi. Cung Vũ Trạch thừa hưởng gien hoàn hảo của cha, mới tập một lúc đã bắt đầu nắm được động tác cơ bản.