Diệp Tiểu Thi tối qua đã nghĩ chuyện này, cô nhìn anh nói: "Việc trước đây, không cần tính toán nữa. Tôi cũng quên rồi."
"Cô không trách tôi sao?" Lam Ca cảm thấy vui vẻ, không ngờ Diệp Tiểu Thi lại đại lượng như thế mà bỏ qua cho anh.
Quả nhiên, cô gái này là một người lương thiện. Lam Ca bỗng cảm thấy ngạc nhiên lẫn vui vẻ, vì anh đã tìm đúng cô ấy.
Diệp Tiểu Thi lắc đầu: "Anh vì tôi mà bị thương, tôi còn trách anh cái gì nữa? Bây giờ tôi sẽ đi gọi bác sỹ tới."
"Nói xong, Diệp Tiểu Thi bước đi, ngay sau đó quản gia bước vào, lo lắng cho Lam Ca: "Thiếu gia, anh không sao chứ?
"Tôi không sao, thế nhưng có chuyện phải nhờ anh phối hợp." Lam Ca nhìn người quản gia nói.
"Thiếu gia cứ nói."
"Bây giờ anh về đưa tất cả mọi người ở biệt thự đi, không để lại ai. Để lại cho tôi và Diệp Tiểu Thi thế giới của riêng chúng tôi." Lam Ca nói như ra lệnh.
Quản gia nghe xong ngây người trong giây lát rồi nói: "Được, tôi lập tức quay về để đưa mọi người đi."
"Không có lệnh của tôi, không ai được xuất hiện." Lam Ca quyết định dùng vết thương này làm lý do, để một mình ở bên cùng với Diệp Tiểu Thi, chờ ngày Trình Ly Nguyệt kết hôn.
"Ngài yên tâm, thiếu gia. Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp, tuyệt đối không làm phiền hai người." Quản gia cười ý nhị.
"Còn nữa, xử lý cho tôi một người. Hắn tên là Triển Minh Húc, không cần mạng của hắn, tôi cần hắn trả giá cho chuyện tối qua."
"Thiếu gia, có cần cho hắn ngồi tù vài năm không?"
"Được, cứ thế mà làm. "Lam Ca đồng ý nói.
Lúc này, bác sỹ cùng y tá bước vào, quản gia nhìn Diệp Tiểu Thi, nói bằng thứ tiếng Trung chưa sõi: "Diệp tiểu thư, chúng tôi có chút việc, phiền cô chăm sóc thiếu gia của chúng tôi."
Diệp Tiểu Thi ngạc nhiên trong vài giây, rồi mới hiểu ra và gật đầu: "Tôi sẽ chăm sóc anh ấy, tôi hiểu tiếng Anh nên có thể nói chuyện bằng tiếng Anh cũng được."
Quản gia gật đầu cười. Anh ta nghĩ cô Diệp này tốt hơn người mạo nhận trước đây bao nhiêu lần.
"Được! Thiếu gia, vậy chúng tôi đi đây." Quản gia nhìn Lam Ca nói rồi đẩy cửa đi ra.
Trong khi đó, bác sỹ đang kiểm tra cho Lam Ca. Sau khi kiểm tra xong, cho anh về biệt thự nghỉ ngơi. Do vết thương của Lam Ca cũng không nghiêm trọng, bác sỹ nói vài vài câu dặn dò với Diệp Tiểu Thi.
Khoảng 11 giờ trưa, Lam Ca và Diệp Tiểu Thi được xe của bệnh viện đưa về biệt thự. Sau khi xuống xe, Diệp Tiểu Thi chủ động xuống dìu anh. Với cơ thể cao tới gần 1m9 của Lam Ca, Diệp Tiểu Thi hơi vất vả để dìu anh.
Cô dìu Lam Ca vào trong phòng khách mới thở một hơi, hỏi anh: "Đầu bếp của anh đâu?"
"Cũng đi rồi."
"Người của anh có chuyện gì gấp hay sao mà lại đi hết như thế? " Diệp Tiểu Thi tò mò hỏi.
Lam Ca thấy chột dạ, tuy nhiên anh vẫn nói bình tĩnh: "Công ty của tôi có rất nhiều vấn đề. Để trợ lý của tôi đến hỗ trợ quản lý. Đầu bếp của tôi sinh con, nên phải quay về đề chúc mừng."
Lời nói dối đơn giản vậy nhưng cũng khiến Diệp Tiểu Thi tin tường. Cô ừ một tiếng: "Vậy thời gian tới, tôi sẽ nấu ăn cho anh."
"Đúng thế! Tôi cũng đang muốn thay đổi khẩu vị. Món ăn cô nấu chắc chắn rất ngon." Lam Ca khen ngợi.
Lam Ca không quen với những lời khen này, cô lắc đầu nói: "Tay nghề của tôi rất bình thường, nấu không ngon đâu. Anh đừng có chê đấy nhé."
"Không sao! Tôi không cầu kỳ trong chuyện đó. " Lam Ca bỗng trở thành người dễ dãi trong ăn uống.
Diệp Tiểu Thi nháy mắt, nhìn anh nói: "Hay anh về phòng nghỉ ngơi đi! Tôi đi nấu bữa trưa cho anh."
Lam Ca bây giờ đang bị hạ đường huyết. Thế nhưng không đến mức ngất đi. Anh dựa vào ghế nói: "Không cần, tôi ngồi đây nghỉ ngơi một chút thôi."
"Được, vậy tôi đi xem có thức ăn gì." Diệp Tiểu Thi vào bếp xem có gì không, Lam Ca bây giờ đang băng bó, chắc chắn không thể ra ngoài ăn được.
Diệp Tiểu Thi mở cánh cửa tủ lạnh bỗng thấy ngạc nhiên. Tủ lạnh đầy đồ ăn, có đủ các loại thức ăn và hoa quả. Hơn nữa, có không ít đồ gia vị. Việc nấu ăn hôm nay chắc chắn không vấn đề gì.
Cánh cửa nhà Diệp Tiểu Thi cũng đã được vệ sỹ sửa xong. Cô có thể ở đây vài ngày, cũng tiện tránh mặt tên Triển Minh Húc. Nếu hắn tìm đến thì quả thật nguy hiểm.
Trước đây ở nhà, Diệp Tiểu Thi cũng từng nấu ăn cho ông cô, làm vài món ăn đơn giản.
Lam Ca ngồi trên ghế một lát, nghe thấy trong bếp có tiếng động. Bàn tay anh chống cằm như thể đang có tâm tư gì. Đôi mắt xanh dương lộ ra vẻ vui cười.
Anh chuẩn bị tắm một chút. Anh là người sạch sẽ, tối qua không tắm một hôm khiến anh cảm thấy đủ khó chịu rồi.
Diệp Tiểu Thi nấu ăn trong bếp, nghĩ tới chuyện tối trước đó. Cô từng căm ghét Lam Ca như thế, nhưng hôm nay lại ở trong bếp, nấu ăn cho anh.
Sự thay đổi này khiến cô thấy buồn cười.
Lam Ca tắm xong đi xuống dưới tầng, thay một bộ quần áo màu xám. Dù là bộ quần áo đơn giản cũng không thể che đi nét quý phải từ cơ thể anh. Anh lững thững bước tới gần phòng bếp, dựa vào cửa, nhìn cô gái đang nấu ăn ở bên trong
Anh chăm chú nhìn lặng lẽ. Lần nãy anh về nước tìm cô gặp không ít trắc trở. Bây giờ cuối cùng thì Diệp Tiểu Thi đã ở trước mắt anh, và mọi thứ vẫn còn đang phát triển.
Diệp Tiểu Thi quay đầu nhìn thực phẩm liền nhìn nhấy người đàn ông dựa trước cửa. Cô khẽ cười, lúc này cô thấy trong tủ lạnh vẫn còn mấy lọ sữa đậu. Thế nhưng cô không đủ cao nên đành kiễng chân lên để lấy.
Lam Ca thấy vậy bước tới đứng phía sau cô. Cơ thể cao lớn của anh chẳng tốn mấy sức đã lấy được lọ sữa đậu. ctt ngước nhìn mới phát hiện, anh ấy quả thật rất cao.
Cô chỉ cao bằng khoảng vai anh ấy. Đứng sát nhau, cô ngủ thấy mùi thơm của sữa tắm trên cơ thể anh, xen lẫn mùi vị của đàn ông Herman. Điều đó khiến Diệp Tiểu Thi đỏ mặt. Lúc Lam Ca đưa cho cô, cô cầm rồi quay đi ngay, luồn qua cạnh người anh.
Lam Ca không làm phiến cô nấu ăn, liền nói: "Tôi tới thư phòng, cô nấu xong thì gọi tôi nhé."
"Vâng!" Diệp Tiểu Thi đáp lời cầm lọ sữa đậu nhìn anh ấy bước ra. Trong lòng cô mới bớt căng thẳng đi một chút.
Trước đây ghét anh ta, nhưng bây giờ quả thật cô thấy khó nói. Nói chung, mỗi khi anh ta tới gần, cô tự nhiên lại thấy căng thẳng, dường như có chút sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương