"Vậy baba thì sao? Baba có về nhà cùng chúng ta không?" Nhóc con mếu máo, hỏi với gương mặt thật tội. Trình Ly Nguyệt liếc nhìn người đàn ông đẹp trai phong độ đầy thù địch, nhưng trước mặt con trai, cô vẫn không muốn để lộ bản tính người phụ nữ hung dữ, cô mím môi cười, dụ ngọt, "Ông ấy bận lắm, ông ấy phải quản lý công ty lớn đến vậy, ông ấy không có thời gian cùng chúng ta về nhà." "Mami à, mami yên tâm, con điều tra qua rồi, baba đứng đầu danh sách những người giàu có nhất thế giới, chuyên trị các loại không khuất phục, sau này sẽ không còn ai dám ức hiếp mami nữa." Cậu nhóc cười hí hửng. Trình Ly Nguyệt, "....." "Con trai, con ra ngoài tìm dì Nhan chơi nhé? Baba muốn nói chuyện với mami con" Cung Dạ Tiêu dịu dàng lên tiếng, muốn cậu nhóc rời khỏi. Dù sao thì chủ đề tiếp sau đây không thích hợp cho cậu nhóc nghe thấy. Nhóc con cũng rất biết quan sát tình hình, xem ra baba và mami muốn nói chuyện tình cảm rồi, vậy thì cậu không làm kỳ đà nữa, mau chóng rút thôi! "Dạ, baba, mami, hai người không được cãi nhau nhé! Phải yêu thương lẫn nhau biết không ạ?"Cậu nhóc bước xuống khỏi vòng ôm của baba, ngước đầu lên khuyên bảo. Gương mặt của hai người lớn đột nhiên cứng đơ vài giây, còn cậu nhóc thì tung tăng đi ra ngoài, ở ngoài cửa, Nhan Dương thấy cậu nhóc đi ra, biết là ông chủ còn có việc phải xử lý, vội vàng dẫn cậu nhóc đến phòng làm việc của cô, lấy đồ chơi dụ khị cậu nhỏ. Cậu nhóc vừa đi, không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt, căng thẳng, thậm chí là nguy hiểm, áp lực. Nắm đấm của Trình Ly Nguyệt vô thức nắm chặt lại, ngước đầu nhìn người đàn ông có khí chất hơn người, cố bày ra khí thế của bản thân, "Anh muốn nói gì với tôi?" Cung Dạ Tiêu ngược lại khá thoải mái, anh khoát hai tay lại, nhìn cô với thái độ của một vương giả, "Đương nhiên là bàn về chuyện con trai chúng ta rồi." "Tiểu Trạch không phải là con trai anh, nó là của tôi, là của một mình tôi thôi." Trình Ly Nguyệt lập tức phản bác, bốn năm trước, tên khốn này vô cớ chiếm mất cơ thể cô, cô còn chưa nói gì, bây giờ còn muốn đến giành con trai với cô, nằm mơ đi. Cung Dạ Tiêu cười nhạt, "Vậy cô nói tôi biết, một mình cô làm sao mà sinh được con? Bốn năm trước nếu không có tội gây giống cho, cô làm sao có con trai được?" Trình Ly Nguyệt muốn phát điên, gương mặt xinh xắn đỏ như gấc, giận đến nỗi muốn giết chết anh ta, cô như một con sư tử cái bị chọc tức, hét ầm lên, "Anh còn dám nói đến chuyện bốn năm trước, tên khốn nạn, tên mặt người dạ thú như anh..." Sắc mặt Cung Dạ Tiêu tức khắc tối sầm lạnh như băng, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn cô, "Nữ nhân, nói chuyện khách sáo chút nhé, chuyện của bốn năm trước, tôi không hề quên, cô tưởng người chủ động là tôi sao? Cô rõ ràng cũng rất chủ động phối hợp, nếu như không vì tôi bị người ta bày mưu hãm hại, cô tưởng loại người như cô tôi có hứng thú ăn à?" Trình Ly Nguyệt bất ngờ, người đàn ông này vừa ăn cướp vừa la làng mà, ăn sạch sành sanh rồi còn chê bai? Trên thế giới này vẫn còn loại khốn nạn như vậy tồn tại sao? "Ăn không nổi vậy sao anh vẫn ăn?" Trình Ly Nguyệt nghiến răng giận dữ phản lời. Gương mặt Cung Dạ Tiêu tức đến nổi gân xanh, anh lạnh lùng nói, "Chuyện của bốn năm trước tôi không muốn truy cứu nữa, nhưng mà từ nay về sau con trai sẽ về với tôi." Trình Ly Nguyệt lần nữa tức muốn nổ tung, đến suy nghĩ do dự cô cũng không hề, hét lớn, "Anh nằm mơ đi, con trai là do tôi sinh, do tôi nuôi lớn, nó là của tôi, anh đừng mơ cướp nó đi." "Cô tưởng con cháu nhà họ Cung của tôi có thể giao cho người mẹ như cô dạy bảo sao?" Vừa nãy Cung Dạ Tiêu đã được người phụ nữ này ương ngạnh khó dạy, hơn nữa còn hay nói tục, đặc biệt là ấn tượng từ bốn năm trước, càng tệ, tùy tiện lên giường trải qua tình một đêm với đàn ông, loại phụ nữ này không xứng có con của anh ta. "Tôi như thế nào không liên quan đến anh, còn nữa, con tôi họ Trình, nó kêu Trình Vũ Trạch, với nhà họ Cung của anh không hề có chút quan hệ gì." Trình Ly Nguyệt không chút nhượng bộ. ======= End chương 26