"Thế Trình Ly Nguyệt thì sao? Cô ta bị thương rồi à?" Lục Tuấn Hiên nôn nóng hỏi.
Trần Hà lập tức hừ lạnh với vẻ đắc ý: "Nó bị đụng vào trán, Nhã Tình nói chảy rất nhiều máu, xem như nó đáng đời!".
Nghe xong lời mẹ hắn nói, Lục Tuấn Hiên đang đứng trong văn phòng, vẻ mặt căng thẳng, cơn tức tối dâng trào lên lồng ngực, bây giờ cuối cùng hắn ta đã biết vì sao Cung Dạ Tiếu lại chủ động gọi điện thoại cho hắn ta rồi, hóa ra là vì em gái hắn đánh Trình Ly Nguyệt, anh ta đang tìm nó tính sổ!
"Chết tiệt!" Lục Tuấn Hiên thầm mắng.
Điện thoại vẫn còn nối máy, đầu dây bên kia Trần Hà tò mò hỏi:
"Tuấn Hiên, con đang mắng gì đấy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Mẹ, Quân Dao đã nói gì trước mặt hai người rồi?"
"Nó nói trong buổi tiệc kỷ niệm 4 năm ngày cưới của các con, Trình Ly Nguyệt đã sỉ nhục các con! Mẹ nghe mà thấy tức sôi bụng, đáng lý ra lúc đầu nên cho cô ta một bài học, cho rằng người nhà họ Lục chúng ta dễ bắt nạt lắm đúng không!"
Bên kia Trần Hà vẫn đang con nói gì đó
Bên này, Lục Tuấn Hiên đã bắt đầu bực bội, hắn ta tức đến mức thở dồn dập:
"Mẹ, con không nói với mę nữa." Nói xong, Lục Tuấn Hiện gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dao.
Lúc này Thẩm Quân Dao đang đi spa, nhìn thấy ông xã gọi điện thoại đến, cô ta lập tức trở nên ngọt ngào, bắt máy: "Alo, ông xã à."
"Thẩm Quân Dao, em đang ở đâu?"
"Em đang ở gần công ty anh! Sao vậy?"
"Rốt cuộc em đã nói gì với mẹ và Nhã Tình vậy, tại sao đã biết Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu đang bên nhau, mà em vẫn còn dẫn dắt mẹ anh và Nhã Tình đi gây phiền phức cho Trình Ly Nguyệt hả? Rốt cuộc em đang có âm mưu gì?" Lục Tuấn Hiên tức giận quát mắng.
Trong thẩm mỹ viện, Thẩm Quân Dao giật mình ngồi phắt dậy, vội vàng dùng khăn tắm quấn quanh người, hỏi với vẻ chột dạ:
"Sao thế? Em chẳng nói gì cả!"
"Em không nói gì, em có biết Nhã Tình vì em mà đánh Trình Ly Nguyệt bị thương không, bây giờ Cung Dạ Tiêu đang kêu nó đi đến văn phòng kia kìa!"
"Cái..cái gì... Nhưng em không có kêu Nhã Tình đi đánh Trình Ly Nguyệt mà!"
Tuy Thẩm Quân Dao nên nóng giải thích, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một ý cười xấu xa. Lục Nhã Tình đi kiếm chuyện với Trình Ly Nguyệt thật à, đánh cô ta bị thương nữa? Thật tốt quá.
"Trở về sẽ xử lý em."
Lục Tuấn Hiên tức giận cúp máy, hắn ta cúi đầu nhìn thời gian, đã 2:30 phút, em gái nhất định đã đến tìm Cung Dạ Tiêu rồi, không được, hắn ta phải đi cùng, để tránh nó lại gây thêm chuyện gì đó.
Lục Nhã Tình ra khỏi nhà, đi thẳng một mạch đến Tập đoàn Cung Thị, trên đường, cô ta vui như nở hoa, điều này khiến cô ta quên sạch những lời anh trai nói trong điện thoại, cũng quên luôn anh trai có nhắc tới Tống Y Na, bây giờ cô ta chỉ muốn đi gặp Cung Dạ Tiêu một mình. Cung Dạ Tiêu đó! Nhân vật đứng đầu trong bản xếp hạng giàu có, không những có nhan sắc mà có còn tiền có quyền thế nữa. Đúng thật là nhân vật truyền kỳ trong thần thoại, Lục Nhã Tình thường lăn lộn trong giới thượng lưu, tất cả mọi người phụ nữ đều hy vọng chờ mong có một chút mối quan hệ gì đó người đàn ông này, nếu có thể được anh ta nhìn trúng, quả đúng là nhờ phúc của kiếp trước mà. Thật không ngờ bây giờ Cung Dạ Tiêu lại chủ động liên lạc với cô ta thông qua anh trai cô ta, kêu cô ta sao không phấn khích đến mức sắp phát điện cho được.
Đến Tập đoàn Cung Thị, Lục Nhã Tình dừng xe đi lên, và còn Lục Tuấn Hiên muốn ngăn cô ta thì lúc này lại bị kẹt trên con đường khác đang xảy ra tai nạn giao thông nhẹ, hắn ta ấn còi liên tục, nhưng xe phía trước không hề nhúc nhích, hắn ta nhìn thời gian, đã 2:50 phút rồi, lúc này em gái chắc chắn đã đi lên rồi.
Cung Dạ Tiêu đã kêu Nhan Dương xuống lầu đợi Lục Nhã Tình từ lâu, Lục Nhã Tình vừa đến, cô ấy đã chú ý được.
"Xin lỗi là cô Lục Nhã Tình phải không? Cung Tổng chúng tôi đang đợi cô." Nhan Dương bình tĩnh hỏi.
"Là tôi, nhờ cô dẫn tôi đi gặp Cung Dạ Tiêu!" Lục Nhã Tình thẹn thùng trả lời.
Nhan Dương cau mày, Lục Nhã Tình cố tình trang điểm ăn diện, cô ta muốn làm gì đây? Chẳng lẽ không biết điều gì đang đợi cô ta sao? Dám đánh Trình Ly Nguyệt bị thương, Cung Tổng đang đợi tìm cô ta tính sổ đây này! Cô ta thì ngược lại, dám ăn diện diêm dúa như thế.
"Chẳng phải cô vẫn còn một người bạn nữa sao? Sao không thấy đến?" Nhan Dương cau mày hỏi.
"Cô ấy xuất ngoại rồi, phải một tháng mới trở về." Nhan Dương quả thật không ngờ đến, người còn lại xuất ngoại rồi.
"Xin hỏi, anh Cung Dạ Tiêu tìm tôi có việc gì vậy?" Lục Nhã Tình quan sát đánh giá Nhan Dương, thấy khí chất tinh tường giỏi giang của cô, chắc là trợ thủ của Cung Dạ Tiêu rồi.
"Tôi cũng không rõ lắm, mời đi bên này." Nhan Dương trả lời, mời cô ta vào thang máy cá nhân của Cung Dạ Tiêu, đi thẳng lên tầng lầu văn phòng tổng tài.
Con tim Lục Nhã Tình trở nên kích động, hai tay đan nhau đặt trước ngực, gò má đỏ bừng, ánh mắt ẩn chứa thủy triều mùa xuân.
Nhan Dương nhìn mà muốn bật cười, cô gái này hoàn toàn không biết thứ đang đợi cô ta chính là lửa giận của Cung Tồng.
"Ding!" Thang máy mở ra.
Lục Nhã Tình đứng trong hành lang to lớn, lập tức ồ lên, Tập đoàn Cung Thị quả nhiên khác biệt, hùng vĩ hơn tòa nhà của anh cả không biết bao nhiêu lần.
Ba giờ đúng, Nhan Dương gõ cửa văn phòng Cung Dạ Tiêu, sau đó, cô đẩy cửa ra, nói với Lục Nhã Tình:"Cô Lục, mời cô vào! Cung Tổng của chúng tôi đang đợi cô bên trong."
Lục Nhã Tình bước từng bước tao nhã đi vào trong văn phòng lớn sáng sủa, sau đó, cô ta nhìn thấy một bóng người cao ráo mê người đang đứng trước cửa sổ sát đất, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng lại cho người ta một sức uy hiếp lớn mạnh, tôn quý, không thể xâm phạm Lục Nhã Tình khẽ gọi: "Anh Cung Dạ Tiêu, anh tìm tôi?"
Cung Dạ Tiểu biết Lục Nhã Tình bước vào rồi, anh từ từ xoay người lại. Lục Nhã Tình trừng to đôi mắt xinh đẹp, đợi để nhìn thấy khuôn mặt điển trai mê người của Cung Dạ Tiêu, thế mà cô lại bị một đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm, còn khuôn mặt của Cung Dạ Tiêu, lạnh lùng như băng tuyết, cho dù người đàn ông này có đẹp trai cỡ nào, nhưng giờ phút này thứ cảm giác mà anh ta mang lại cho cô lại giống như rơi vào trong địa ngục.
Trái tim cô ta hoảng loạn, không thể tin được mà nhìn khuôn mặt nặng nề của Cung Dạ Tiêu, khiếp sợ lùi về sau một bước: "Anh Cung Dạ Tiêu, anh... anh tìm tôi có việc gì sao?"
Anh lên tiếng, nhưng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, "Hôm qua cô và bạn cô đánh một người phụ nữ tên Trình Ly Nguyệt bị thương đúng không?"
Lục Nhã Tình khiếp sợ, nuốt nước bọt, nghe thấy cái tên Trình Ly Nguyệt được thốt ra từ miệng Cung Dạ Tiêu, cô ta ngơ ngác: "Anh...anh quen biết Trình Ly Nguyệt?"
Cung Dạ Tiêu cười lạnh, thẳng thắng thừa nhận: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi."
"Cái gì?"
Lục Nhã Tình trừng to hai mắt, có cảm giác như bị đánh phủ đầu. Trình Ly Nguyệt là người phụ nữ của Cung Dạ Tiêu? Sao có thể được? Thứ giày rách như Trình Ly Nguyệt lại có thể dụ dỗ được Cung Dạ Tiêu? Lục Nhã Tình có ngốc, thì lúc này cũng hiểu được tình hình rồi, Cung Dạ Tiêu tìm cô ta chỉ là vì muốn ra mặt cho Trình Ly Nguyệt.
====
End chương 110
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
67 chương
10 chương
92 chương
9 chương