Dốc toàn bộ sức lực chẳng dễ dàng gì mới đưa được cô lên trên đảo. Anh cũng chẳng còn kịp quan sát địa hình, căng thẳng ôm người phụ nữ trong lòng, lên bờ đặt cô nằm bên cát. “ Gia Lệ, Gia Lệ cô tỉnh lại đi!” Anh đưa tay ra sức vỗ vỗ vào mặt Hàn Gia Lệ, cô không hề phản ứng, cơ thể lạnh cứng giống như xác chết vậy. Anh nhìn cô sững người một lát, cúi rạp người xuống hô hấp nhân tạo cho cô. “ Uh.....” Khoảng nửa tiếng sau, Hàn Gia Lệ khó chịu từ trong miệng nôn ra ngụm nước biển, cuối cùng cũng có tri giác rồi. Tiêu Dật Nhiên xúc động vỗ vỗ vào cô: “ Hàn Gia Lệ, cô mau tỉnh lại cho tôi, vì cô mà tôi phải nỗ lực chiến đấu với cá mập như thế nào, sao cô lại khiến tôi vất vả thành công cốc thế chứ?” “ Khụ khụ....” Hàn Gia Lệ yếu ớt ho mấy tiếng, muốn mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi, nắm chặt lấy tay Tiêu Dật Nhiên, miệng lẩm bẩm cái gì đó. “ Lạnh.........lạnh quá........” “ Cô nói cái gì?” anh cau mày cố gắng ghé sát tai vào miệng cô để nghe. “ Lạnh quá.....lạnh quá........” “ Lạnh à? Cô đợi chút tôi lập tức đi đốt lửa ngay!” anh đặt cô nằm trên đất, chạy như bay đi nhặt vài khúc gỗ khô quay lại, sau đó nhanh chóng dùng bật lửa châm lửa, may là bật lửa trong túi quần là loại phòng nước mật độ cao, bị ngập trong nước biển như thế mà vẫn không hỏng. Hàn Gia Lệ ý thức dần dần tỉnh táo, cô hé mắt yếu ớt nhìn Tiêu Dật Nhiên: “ Chúng.....chúng ta.....chúng ta chưa chết sao?” Tiêu Dật Nhiên cẩn thận bế cô đến bên cạnh đống lửa, “ Tôi đã nói rồi, có tôi ở đây, sẽ không chết được.” “ Cảm ơn anh......” Cô không nói quá nhiều, nở nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch. Anh ôm nửa người cô trong lòng tiến sát gần đống lửa, sau đó đưa tay cởi quần áo ướt trên người cô, bây giờ nhất định phải hong khô quần áo ướt, nếu không cơ thể sẽ bị nhiễm lạnh. Cởi được áo đến một nửa, đột nhiên Hàn Gia Lệ giơ tay giữ lấy tay của Tiêu Dật Nhiên, trên khuôn mặt phờ phạc hơi ửng đỏ, cô nhìn anh bất lực lắc lắc đầu. “ Quần áo của cô nhất định phải cởi ra, nếu không cơ thể sẽ bị nhiễm lạnh.” Ánh mắt anh vẫn hết sức kiên định. “ Không cần, tôi không sao.” Cô vẫn còn cứng đầu, muốn gạt tay anh ra. “ Cô đừng để ý quá nhiều, tôi đây là đang cứu cô.” Tiêu Dật Nhiên không để ý cô, gạt tay coo ra cởi toàn bộ quần áo của cô ra. Sau đó cũng cở áo sơmi và quần dài của mình, rồi treo những quần áo đó lên những chiếc cọc hong bên lửa. Quay người nhìn Hàn Gia Lệ ở bên cạnh, nhìn cơ thể hấp dẫn mê người của cô, tim anh có chút xao động. Quỳ người xuống ôm cơ thể cô vào lòng, truyền hơi ấm trên cơ thể mình cho cô. Hàn Gia Lệ mở mắt nhìn nhìn anh ngại ngùng, sau đó yếu ớt nằm trong lòng anh mà lẩm bẩm, “ Anh nhắm mắt lại.” “ Muộn rồi, tôi đã nhìn thấy rồi, cô yên tâm, nhìn một chút cũng không mang thai được đâu.” Anh nghiêng đầu cười đen tối, sau đó nghiêng cơ thể của cô, để bầu ngực đầy đặn của cô áp sát vào cơ thể rắn chắc của anh, góc độ này, dù sao cũng che chắn cho cô một chút. Cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại ngủ trong lòng anh, nhiệt độ cơ thể của anh khiến cô cảm thấy ấm áp hơn một chút. Tiêu Dật Nhiên nhìn người phụ nữ ngủ say trong lòng mình, kiềm chế rạo rực trong lòng, khóe miệng nhếch lên nở ra nụ cười ranh ma. Đây là lần thứ hai, anh nhìn thấy cô không mảnh vải che thân như thế. ......... Ánh sáng bên ngoài cửa sổ le lói hắt qua chiếc rèm cửa bằng lụa đắt đỏ, chiếu thẳng lên mặt An Tử Thành, ngũ quan như được chạm khắc của anh ta đến trong mơ cũng khiến người ta khó cưỡng lại được. Bạch Phi Phi nghiêng người, tay phải kê lên đầu mình, im lặng nhìn An Tử Thành nằm bên cạnh mình. Cuối cùng, cô ta đã có được anh ta, người đàn ông này khiến cô ta đêm ngày nhớ mong, khiến cô ta vứt bỏ tất cả đàn ông. An Tử Thành cau mày, ánh sáng bên ngoài cửa sổ có chút chói mắt, hắn mở mắt he hé, đột nhiên nhìn thấy Bạch Phi Phi đang nằm bên cạnh hắn, chăm chú nhìn mình. Giật mình một cái, hắn nghiêng người ngay tức khắc ngồi dậy, tại vì động tác quá mạnh, cho nên chiếc chăn đang đắp trên người Bạch Phi Phi bị kéo ra. Cơ thể Bạch Phi Phi mềm mại nằm trên giường, không một mảnh vải che thân. Cô ta có chút ngại ngùng nhìn An Tử Thành, cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ. An Tử Thành vỗ vỗ đầu mình một cái, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vừa tỉnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt này của Bạch Phi Phi, thật sự vẫn không quen. Bình phục được tâm trạng, hắn mỉm cười với cô ta: “ Phi Phi, đến lúc dậy rồi.” Nói xong, lật chăn ra, cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào. “ Anh Tử Thành, ngủ với người ta thêm lúc nữa đi mà.” Ai mà biết Bạch Phi Phi đột nhiên ôm lấy cơ thể hắn từ đằng sau, cơ thể dán chặt vào người hắn. An Tử Thành nghiêng người xoa xoa đầu cô ta, gượng cười nói: “ Phi Phi, anh còn phải đến công ty nữa, không thì em ngủ thêm lúc nữa đi?” Nói xong, kéo chăn đắp lên người cho cô ta. Bạch Phi Phi nũng nịu nhìn hắn, ôm lấy eo hắn sống chết không buông, hai núm vú và bầu ngực căng đầy cọ sát vào cơ thể hắn: “ Anh Tử Thành, người ta muốn anh ngủ cùng người ta mà.” Nói xong, hai tay từ từ luồn vào trong quần của An Tử Thành, bàn tay cọ xát mơn trớn cái đó của đàn ông. An Tử Thành vội giữ lấy tay cô ta, cười đen tối: “ Phi Phi, tối qua làm nhiều lần như thế, anh thật sự mệt rồi, em ngủ đi nhé.” Nói xong, cuống cuồng nhảy ra khỏi giường. Trong lòng hắn thầm kêu khổ, nếu không phải Hàn Gia Lệ còn ở trong tay của lão An, hắn đã đạp con đàn bà này ra khỏi cửa từ lâu rồi. Bạch Phi Phi cúi đầu, trên mặt ửng hồng ngại ngùng nói, “ Anh Tử Thành, tối qua anh lợi hại quá, thật sự giày vò người ta đến chết rồi.” An Tử Thành quả thật không muốn dây dưa với cô ta nữa, đứng dậy không nói câu gì, lập tức đi nhanh ra khỏi phòng tân hôn. Bạch Phi Phi cứ nghĩ đến cảnh tượng ngọt ngào tối qua, lại nằm xuống giường mơ mộng, nhìn vết hôn trước ngực mình từ tối qua vẫn còn để lại, miệng nở nụ cười hạnh phúc. .......... Trong phòng sách, lão An oai phong chống gậy đứng trước cửa sổ, khóe miệng là tẩu thuốc màu vàng, chỉ cần thế thôi cũng phảng phất thân phận cao quý của chủ nhân. Vừa nhận được tin tức trợ lý Dương Trung báo đến, nói Hàn Gia Lệ hôm qua đã bị rơi xuống biển gần như không còn khả năng sống sót, lúc này, trong lòng ông ta như trút được tảng đá nặng khỏi người, nụ cười nham hiểm khiến ai nhìn cũng phải sợ. Đàn ông, chính là có mới nới cũ, chỉ cần Hàn Gia Lệ chết, vậy thì An Tử Thành cũng sẽ dần dần quên cô ta đi mà yêu Bạch Phi Phi. Hơn nữa, tối qua........ An Tử Thành và Phi Phi không phải làm rất mãnh liệt sao? Nghĩ đến đây ông ta cười một cách mãn nguyện. Có thể nhìn thấy, An Tử Thành cũng không yêu Hàn Gia Lệ đến như thế. Đang nghĩ như thế, An Tử Thành đột nhiên đạp cửa đi vào. Lão An từ từ quay người, lạnh lùng nhìn hắn ta, mở miệng nhả làn khói thuốc ra. Hắn sải chân bước nhanh đến trước mặt lão An, cúi người hai tay chống trên mặt bàn, ngẩng đầu, con ngươi sắc như mắt chim ưng chằm chằm nhìn lão An, dường như muốn nghiến nát lão ta ra, đến xương cũng không để sót. “ Tôi đã làm như lời ông nói rồi, bây giờ, có thể thả Hàn Gia Lệ ra được rồi chứ?” Hắn lạnh lùng nhìn ông ta, lật bài ngửa.