Nước biển lạnh thấu xương. Khi nhảy xuống biển vốn dĩ không chuẩn bị sẵn tâm lý, cô uống không biết bao nhiêu ngụm nước biển, hơn nữa tai mắt mũi đều bị nước biển tràn vào. Tiêu Dật Nhiên dẫn cô theo, ra sức bơi trong biển, nếu như chỉ có mình anh, bơi qua khu vực biển này đều không thành vấn đề, nhưng bây giờ, anh không biết người phụ nữ bên cạnh có thể kiên cường được bao lâu nữa. “ Khụ Khụ.....” Hàn Gia Lệ lại bị sặc nước, bàn tay nắm lấy cánh tay anh có chút bất lực. Tiêu Dật Nhiên nhìn tình hình không khả quan, nghiêng người ôm lấy cô, ngay sau đó, bờ môi ấm áp dã đặt lên môi Hàn Gia Lệ. Cảm giác có chút ấm áp trên môi mình, cô mở to mắt ra, Tiêu Dật Nhiên ôm chặt lấy cô, không để nước biển tách bọn họ ra. Anh ta hút từng chút nước trong miệng cô vào miệng mình, Hàn Gia Lệ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau đó an tâm nhắm mắt lại. Tiêu Dật Nhiên dùng lực chân vùng vẫy khiến cơ thể hai người nhô lên khỏi mặt nước, nhanh chóng hít thở không khí tươi mới, ai mà biết đầu vừa đập vào một khúc gỗ to dài trên mặt biển, trong lòng anh mừng thầm, vội vàng ôm lấy khúc gỗ đó. “ Uh........” Hàn Gia Lệ hoảng sợ trợn trừng mắt, đầu nghển lên khỏi mặt nước ra sức hít thở không khí. “ Mau tóm lấy khúc gỗ, nếu không cơ thể sẽ lại chìm xuống!” Tiêu Dật Nhiên vừa nói vừa đẩy tay cô để cô ôm lấy khúc gỗ. Hàn Gia Lệ cuống quýt dùng lực ôm, Tiêu Dật Nhiên hít một hơi thật sâu, may là khúc gỗ rất lớn có thể chịu được trọng lượng của hai người mà không bị chìm xuống. Cuối cùng cũng có thể hít thở được bình thường, nhưng lúc này cơ thể Hàn Gia Lệ đã bị nước biển ngấm cho lạnh, không nhìn rõ được xung quanh nữa, cơ thể hai người chỉ có thể mặc theo khúc gỗ trôi bồng bềnh. “ Bây giờ làm thế nào? Tôi lạnh quá.” Cô ôm chặt khúc gỗ run cầm cập quay đầu liếc nhìn Tiêu Dật Nhiên. Tiêu Dật Nhiên ngước con mắt lạnh thấu xương nhìn xung quanh: “ Gần chỗ nay có lẽ sẽ có đảo, cô nhất định phải kiên cường, chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy đảo là có thể bơi qua đó.” Tim Hàn Gia Lệ ngay lập tức như tụt xuống mức thấp nhất, bây giờ đến bờ vực của không nhìn thấy, xung quanh mênh mông vô tận, chẳng có cái gì, đi đâu tìm đảo chứ? Vốn dĩ chỉ cần mình cô chết là được rồi, bây giờ cô lại hại thêm một mạng nữa. Nghĩ đến đây, cô càng thêm áy náy. “ Xin lỗi, tôi hại chết anh rồi.” Cô không nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ lẩm bẩm tự nói trong miệng. Tiêu Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn cô bình tĩnh cười nói: “ Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không chết.” Hàn Gia Lệ nghi ngờ nhìn anh ta, người đàn ông này bây giờ còn cười được. Cô tuyệt vọng nhìn mặt biển mênh mông, lúc này không biết nên nói gì mới được. Đột nhiên, cô cau mày nhìn thấy trên mặt biển phía trước, đó là cái gì? Cô nhìn thấy trên mặt biển có một thứ gì đó kiểu như hình ba góc đang lao nhanh về phía bọn họ, khiến cả một góc biển lăn tăn gợn sóng. Một dự cảm không lành trào dâng trong đầu. Cô vội quay đầu nhìn Tiêu Dật Nhiên: “ Anh nhìn xem, đó hình như là......” “ Là cá mập!” Tiêu Dật Nhiên toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay Hàn Gia Lệ, nhìn con cá mập trên mặt biển đang lao nhanh về phía bọn họ. “ Cá mập? Làm thế nào đây?” Cô hoảng sợ hét lên, trước đât trong ti vi nhìn thấy phim có liên quan đến cá mập ăn thịt người đã đủ sợ rồi, không ngờ mình lại gặp phải cảnh ngộ này rồi. “ Nín thở!” Tiêu Dật Nhiên bình tĩnh nói với cô, sau đó thả khúc gỗ ra, bóng hai người nhanh chóng chìm xuống dưới biển. Cá mập cảm thấy mục tiêu đã chuyển phương hướng, lập tức bơi về phía bọn họ. Nhìn thấy con vật to lớn trước mắt, Tiêu Dật Nhiên nắm chặt lấy tay Hàn Gia Lệ, sau đó lấy ra từ trong túi áo khẩu súng, nhắm vào mắt cá mập mà bóp cò. Do cản trở của lực nước, cho nên lực bắn ra của đạn giảm đi rất nhiều, nhưng viên đạn đó vẫn nhắm được trúng mắt của con cá mập. Đối với tài bắn súng của mình, Tiêu Dật Nhiên luôn rất tự tin, trăm phát trăm trúng! Con cá cập sau khi chịu sự phản kích, vùng vẫy như phát điên quẫy mạnh trong nước biển. Máu đỏ loang ra khắp một vùng biển. Tiêu Dật Nhiên biết mùi máu tanh sẽ thu hút những con cá mập khác, đến lúc đó thật sự không dễ đối phó, anh lạnh lùng nhìn con cá mập trước mắt đau đớn phát điên, lập tức nghĩ ra một cách mạo hiểm. Anh lấy từ trong túi quần ra một sợi dây thừng dài khoảng bốn, năm mét, sợi dây thừng này được làm từ gân trâu, bỏ rất nhiều tiền mới mua được, dù cho trọng lượng bao nhiêu đi nữa nó cũng không đứt, may là hôm nay anh mang theo bên mình. Anh ôm chặt lấy Hàn Gia Lệ, dùng sợi dây thừng quấn chặt hai người lại, sau đó cẩn thận bơi về phía con cá mập. Con cá mập to vì trúng đạn súng nên vùng vẫy như phát điên, bây giờ đã mất rất nhiều sức lực, nó yên tĩnh trong biển, có chút yếu ớt. Nước biển đã bị máu của nó nhuộm đỏ, gần như không nhìn rõ tình hình xung quanh, nhưng anh cảm nhận được xung quanh có rất nhiều con cá mập đang nhanh chóng tiến lại gần. Anh dè dặt mò về phía đuôi của con cá mập bị thương, sau đó lén lút buộc đầu bên kia của sợi dây thừng vào đuôi con cá mập, sau đó thắt chặt lại. Chuẩn bị tất cả xong, anh cười mãn nguyện, để con cá mập này đưa bọn họ đi một đoạn đường đi! Anh lấy súng ra lần nữa, ngắm thẳng vào bụng con cá mập, tàn nhẫn bóp cò, con cá mập đau đớn, lập tức quẫy mạnh bơi trong biển, máu đỏ loang khắp nơi.......... Tiêu Dật Nhiên ôm chặt Hàn Gia Lệ vào lòng, tốc độ của con cá mập cộng với lực cản của nước, khiến anh có chút chịu không nổi. Anh quay đầy nhìn, phát hiện đằng sau một đám cá mập đang đuổi theo mùi máu mà theo sát bọn họ. Tiếp tục thế này thì không được, nhất định phải cắt đuôi được đám cá mập đằng sau. Anh nghiến răng dùng súng bắn vào người con cá mập, con cá mập bị thương ra sức mà vùng vẫy giãy giụa, lại tăng tốc lên lần nữa, liều mạng bơi về phía trước. Lực cản của nước khiến cơ thể Tiêu Dật Nhiên gần như rã rời, anh lo lắng vỗ vỗ người phụ nữ trong lòng, Hàn Gia Lệ uống quá nhiều nước đã ngất đi rồi. Anh ôm chặt người phụ nữ trong lòng, cố hết sức che lực nước biển cho cô, quay đầu nhìn, do tốc độ quá nhanh, những con cá mập đằng sau đã không đuổi kịp, còn con cá mập trắng bị thương trước mặt đã từ từ giảm tốc độ, xem ra sắp không chịu được rồi. Tiêu Dật Nhiên tranh thủ cơ hội tháo sợi dây thừng khỏi người anh và Hàn Gia Lệ. Cơ thể hai người được thả lỏng ra, chỉ trong mấy giâu, con cá mập trắng bị thương đó đã mất hút trước mắt. Tiêu Dật Nhiên gần như cũng đã kiệt quệ sức lực, ôm người phụ nữ trong lòng mà ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn bốn về xung quanh, anh vui mừng sung sướng, chỉ cách bọn họ chỗ bọn họ mấy trăm mét có một hòn đảo nhỏ.