Vừa nghe thấy Bùi Hạo Hiên bỡn cợt liếc nhìn Mã Phi: “ Cứ làm như là tình nhân của cậu ta không bằng.” “ Tại sao tôi lại cảm thấy hình như anh mới giống tình nhân của anh ta.” Hàn Gia Lệ nháy nháy mắt với Bùi Hạo Hiên, gắp miếng trứng chiên cho vào miệng. Đang nói chuyện, Bạch Phi Phi mặc bộ váy trắng, đi từ trên cầu thang xuống, trên bàn ăn lặng ngắt như tờ. “ Anh Tử Thành đâu?” Cô ta nhìn ngó xung quang, không nhìn thấy An Tử Thành, tâm trạng cô ta cực kỳ không vui. Đang hỏi, An Tử Thành đột nhiên đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một tờ giấy gấp lại, bước nhanh đến bên cạnh Bùi Hạo Hiên, dùng ánh mắt biểu thị với anh ta, sau đó đưa vào tay anh ta. Bùi Hạo Hiên đương nhiên hiểu ý của hắn ta, nhanh chóng nhét tờ giấy đó vào trong túi, tiếp tục điềm nhiên ăn sáng. “ Anh Tử Thành......mới sáng sớm mà anh đã đi đâu thế?” Bạch Phi Phi nũng nịu chạy đến trước mặt hắn, đưa tay ôm chặt lấy cánh tay hắn. “ Anh đi đến công ty, có chút việc, em ngoan ngoãn ăn sáng đi.” An Tử Thành cười xoa đầu cô ta, nói xong, quay người ngồi vào bên cạnh Hàn Gia Lệ. Dường như tâm trạng rất tốt, cầm lấy cốc sữa uống một ngụm. Mã Phi sững sờ nhìn: “ Thành Gia, đó.....đó là sữa bò.” Ai quen biết lâu với hắn đều biết hắn dị ứng với sữa. “ Anh ta hỏng não rồi.” Hàn Gia Lệ vừa ăn vừa không quên châm chọc anh ta. An Tử Thành mỉm cười điềm tĩnh nhún nhún vai: “ Thế à? Không nhìn rõ, có điều mùi vị có vẻ rất ngon.” “ Phụt........” Mã Phi lại phụt cơm lần nữa ra, trong lòng lẩm bẩm, hai người này không biết làm sai, rất đáng nghi. Bạch Phi Phi thấy mình bị phớt lờ, mon men ngồi lên đùi An Tử Thành, tư thế nũng nịu không ai bằng. “ Anh Tử Thành, cơ thể người ta không được thoải mái lắm, anh giúp em xem đi.” “ Khụ khụ khụ.........” Mã Phi lại giả bộ ho mấy tiếng, đồng tình nhìn Thành Gia, Bùi Hạo Hiên ngồi một bên cười trộm nhìn trò hay. An Tử Thành một tay kéo Bạch Phi Phi đẩy lên người Bùi Hạo Hiên: “ Hạo Hiên, cậu là bác sĩ, bệnh của cô ấy giao cho cậu đấy.” Hàn Gia Lệ cuối cùng không kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn về phía An Tử Thành cười: “ Người ta cần là anh, không phải người khác, tôi thấy vẫn cần Thành Gia anh chăm sóc trị liệu cho cô ấy đấy.” Lời nói mang theo chút ghen tuông. Mã Phi và Bùi Hạo Hiên quay đầu nhìn hắn, bầu không khí khác thường có thể hành hạ chết người ta được. An Tử Thành ngẩng đầu cười tươi, phản kích lại: “ Tôi chỉ thích trị liệu cho cô thôi.” “ Ồ?” Mã Phi nhìn hai người hít một hơi thật sâu. “ Phụt...........” Bùi Hạo Hiên cũng phụt cơm lần nữa: “ Không nghe nói ngứa ngáy cũng có thể chết người sao?” “ Anh Tử Thành anh quá đáng quá!” Bạch Phi Phi cong môi, mặt đầy vẻ oan ức, anh ta lại dám ve vãn người phụ nữ khác trước mặt cô ta. “ Phi Phi, sức kiên nhẫn của anh là có mức độ.” An Tử Thành mặt không biểu cảm mà ăn cơm, trong lời nói là sự cảnh cáo cay nghiệt. Nhìn dáng vẻ hắn như đi liền với hàng động, nếu không người phụ nữ này lại dính lấy hắn như kẹo cao su, khiến người ta thấy phiền phức. Hơn nữa hắn đã nói với Gia Lệ muốn thử ở cạnh nhau, hắn không muốn cô ta ngăn vào giữa hai người bọn họ. “ Anh Tử Thành, có phải anh không thích em? Được, bây giờ em sẽ nói với ba em, chúng ta hủy bỏ hôn ước, anh yêu anh thì ở bên người đó.” Bạch Phi Phi đe nạt uy hiếp hắn, cô ta tin An Tử Thành sẽ không dám hủy bỏ hôn ước với cô ta, dù sao hôn sự này là do lão An làm chủ, anh ta nhất định phải nghe lời.