“ Đúng! Còn hai đệ tử là thuộc hạ của Maike khiến hắn đắc ý nhất chính là sói ác và gấu đen, hai tên bắt tay tham gia chiến đấu đã bộc lộ hết tài năng mà ra khỏi Soma, bây giờ gần như đã không còn đối thủ.” Huyền Minh thở dài một hơi, anh không tưởng tượng nổi sức mạnh của bọn họ rốt cuộc mạnh thế nào. “ Cho nên nói An Tử Thành chính là Sói Gian!” Tịch Dương lẩm bẩm nói: “ Nhưng Maike huấn luyện bọn họ mục đích để làm gì chứ?” Nói xong anh ta chìm vào suy tư. Tiêu Dật Nhiên cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói. “ Nói thẳng ra, giống như chúng ta, đều chỉ là công cụ cho người ta dùng mà thôi, Maike muốn dựa vào bọn họ để kiếm tiền, mở rộng địa bàn rộng lớn, dần dần thống trị thế giới.........” “ Trời đất ơi! Đáng sợ quá, sau này nhìn bọn họ thâu tóm cả thế giới.” Tịch Dương uống tách cafe cầm trong tay mà toát mồ hôi lạnh, tự lẩm bẩm nói rồi rời đi. “ Đúng là đồ gan bé.” Mễ Lam chán nản nhìn bóng tên đó mà mắng một câu. “ Khoảng thời gian này chúng ta phải cẩn thận chút, nhất thiết không được để bọn họ phát hiện ra thân phận của chúng ta.” Nói xong, Tiêu Dật Nhiên cũng quay người đi. Huyền Minh đứng dậy ôm Lam Y Y đi vào trong phòng. ........... Về đến biệt thự Vịnh Tam Thủy, trời đã tối rồi. Bạch Phi Phi đã từ nhà họ Bạch về từ lâu rồi, vốn dĩ cho rằng đã trừ khử được con đàn bà hèn hạ Hàn Gia Lệ, không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy An Tử Thành bế Hàn Gia Lệ nhanh chóng đi về phòng, thậm chí còn chẳng thèm để ý cô ta. Cô ta giận dữ sững sờ đứng ở đó, hai tay nắm chặt lại, nhìn bóng bọn họ trong tầm mắt, dường như có thể thét ra lửa ngay lập tức. Thím Trần bưng toàn bộ thức ăn lên bàn, nghi hoặc nhìn Mã Phi hỏi: “ Thiếu Gia và tiểu Thư Hàn sao thế? Vẻ mặt có chút là lạ.” “ Cái này.......” Mã Phi cúi đầu cười ranh ma, trong đầu hiện ra cảnh tượng An Tử Thành bổ nhào vào Hàn Gia Lệ, mới có một ngày không gặp, Thành Gia đã cuống lên như thế. Bùi Hạo Hiên nháy nháy mắt với Thím Trần, giọng nói đùa cợt: “ Thím Trần, thím là người sống ở đây lâu rồi, bộ dạng gấp gáp của Thành Gia chúng ta thím còn nhìn không ra à?” Nói xong còn giả bộ lắc lắc đầu. “ Thảo nào chạy nhanh như thế.” Thím Trần nhìn cửa phòng An Tử Thành đóng chặt lại, cố nhịn nụ cười trên khóe miệng. “ Rầm..........” Vừa nghe thấy những lời này Bạch Phi Phi đập mạnh cốc nước lên bàn ăn, hằm hằm trừng mắt nhìn ba người, không nói câu gì quay người đi thẳng lên lầu. “ Lại là ai thế?” Bùi Hạo Hiên bị dọa cho suýt chút nữa nhảy lên bàn ăn. Mã Phi dửng dưng nhún nhún vai: “ Vợ chưa cưới của Thành Gia!” “ Phụt............” Bùi Hạo Hiên vừa uống ngụm nước vào trong mồm lập tức phụt đầy mặt Mã Phi: “ Tiểu tử này được đấy, dám lén lút làm trò với người phụ nữ khác trước mặt vợ chưa cưới, thật không hổ danh An Tử Thành!!!” ........... “ Anh bỏ tôi xuống!” Hàn Gia Lệ vùng vẫy trong lòng hắn ta. An Tử Thành bế cô quay về phòng ngủ của mình, quay người giơ chân đạp cửa. “ Cô không thể yên phận cho tôi một lúc à?” Hắn bực tức ném cô lên giường. “ Đối với loại biến thái cặn bã như anh, tôi không làm được!” Hàn Gia Lệ lườm hắn ta một cái, cái chết của bố cô cô sẽ nhớ đến chết. An Tử Thành đứng trên cao nhìn xuống cô, hai tay để sau gái: “ Nói thêm câu nữa, tôi sẽ trói cô trên giường đấy.” “ Anh là đồ biến thái!” Hàn Gia Lệ dường như nghĩ đến gì đó, mặt đỏ lên. Khóe miệng An Tử Thành nhếch lên, khuôn mặt cám dỗ từ từ tiến sát gần Hàn Gia Lệ: “ Làm thế nào đây? Tôi gần đây lại mê mẩn nhịp điệu điên cuồng này.”