Tổng tài độc tài quấn lấy tôi

Chương 34 : Trông họ thật đẹp đôi

Không khí ngưng động ngay cả tán lá cũng đứng yên chỉ thoang thoảng cơn gió dịu nhẹ ngang qua làm lây động mái tóc óng ả của người con gái kia. Lúc này, thuộc hạ của Wison đi vào cẩn thận báo cáo. "Ngài Wison.. có hai vị tiên sinh muốn gặp ngài" "Ai ?" "Là Diệp tiên sinh và Nam tiên sinh ạ" Ánh mắt của Wison vẫn nhìn chằm chằm lấy cô, thật sự bây giờ hắn một chút cũng không muốn gặp hai vị tiên sinh ngoài kia càng không có tâm trí nào để bàn về mấy việc làm ăn. "Cho họ vào đi" Triệu Mạn Yên cười lạnh chậm rãi quay mặt rời đi tựa như một làn gió mạnh thổi ngang qua trái tim lạnh lẽo của người đàn ông vô tình ở đó. Hắn không níu kéo là bởi vì hắn không đủ can đảm giữ lấy cô càng không có quyền ép buộc cô bên cạnh hắn, bao năm qua thật sự hắn đã sai...có đôi khi hắn đã từng hỏi bản thân một câu...người đàn ông tệ bạc như hắn thật sự đã yêu người con gái này sao ?. ... Nam Cẩn Niên và Diệp Túc Kinh đi vào, một đen một trắng cực kì nổi bật khiến người ta không khỏi ngước nhìn theo. Diệp Túc Kinh mặc bộ vest đen huyền lãnh đạm lại vô cùng khẳng định một người đàn ông trưởng thành, còn về Nam Cẩn Niên thì chơi hẳn một bộ vest trắng tinh tế lại mang chút phong lưu từ khuôn mặt đậm chất anh tuấn kia. "Wison ...lâu quá không gặp" "Nam Cẩn Niên, cậu đến đây làm gì ?" Diệp Túc Kinh chậm rãi bước đến, Wison nhìn từ trên xuống dưới suy xét một lúc rồi mới cất lời hỏi. "Vị này..hẳn là Diệp thiếu gia nhỉ ?" "Đúng vậy..chào Wison tiên sinh, tôi muốn mở lời về dự án đấu thầu đá quý vào tuần lễ vàng tháng sau..." "Mời ngồi..." \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Ở một nơi khác, Liên Trữ Hào đưa Cố Mạt Ly ra biển đi dạo cho mát mẻ. Sóng biển vỗ nhẹ nhàng êm đềm cùng tia nắng chan hoà giữa mùa hè oi bức đúng là một nơi nghỉ mát rất tuyệt vời. Đến tận bây giờ cô không tin nỗi Liên Trữ Hào đưa cô đến đây không hẳn là đi nghỉ mát mà chắc chắn là có âm mưu hay công việc gì đó....dáng vẻ của hắn giống như một ông chồng đưa vợ đi dạo một cách thoải mái và thực thụ khiến bao nhiêu người phải ganh tị không ngừng ngưỡng mộ thành tiếng. *"Anh chàng kia đ**ẹp trai quá...họ thật đẹp đôi..."* *"Nhìn nh**ư minh tinh vậy...cô gái kia cũng quá xinh"* *"Có ph**ải người nổi tiếng không vậy ?...trông họ đẹp đôi quá nhỉ..."* Đôi gò má ửng hồng của cô nàng càng làm cho khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn thêm phần tươi mới tràn đầy sức sống của một thiếu nữ xinh đẹp vạn người say mê. Liên Trữ Hào nhìn cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ái muội mê mẫn không thôi...có thể nói rằng Cố Mạt Ly nhan sắc xinh đẹp nhưng không phải đẹp nhất nhưng không hiểu tại sao bên canh cô hắn lại không muốn rời xa thậm chí còn bá đạo muốn trói cô lại bên người mọi lúc mọi nơi. "Ly Nhi...bên kia có căn nhà mát qua đó nghỉ chút đi, anh phải đi xử lí công việc một chút" "Được...anh đi cẩn thận" "Ừm..ngoan lắm" Cuộc trò chuyện ngọt ngào mang đậm vẻ cưng chiều sủng mật của Liên Trữ Hào đối với Cố Mạt Ly...đúng thật như trong mơ của bao cô gái, người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền lại có cái miệng rất ưa ngọt ngào thì làm sao mà không làm cho người ta say mê chứ. .... Cố Mạt Ly đi vào căn nhà mát nghỉ ngơi như lời dặn của Liên Trữ Hào thì gặp phải Dương Tịch cũng ở đó đi ra. Trông sắc mặt cô ta rất kém giống hệt như bị ma đuổi vậy...ngay cả áo khoác bên ngoài cũng mặc ngược còn túi xách thì chưa đóng lại hết. Cố Mạt Ly không muốn để ý đến cô ta nên trực tiếp đi thẳng vào trong nhưng đúng là loại người trăm năm có một chỉ biết kím chuyện gây sự...Dương Tịch ngang nhiên chặn đường hung tợn lại khiêu khích nhìn cô. "Cố Mạt Ly đúng chứ ?...tôi điều tra ra cô rồi" "Thì sao ?" "Đừng có nghĩ rằng đã gả cho Trữ Hào thì một bước làm phượng hoàng...Cố Mạt Ly tôi nói cho cô biết cả đời này anh ấy cũng sẽ chẳng yêu cô đâu" "Dương Tịch..đủ rồi đó" Âm thanh trong trẻo mang rõ khí chất lãnh đạm lại thờ ơ của người con gái truyền đến nghe thôi cũng có cảm giác an toàn. Cố Mạt Ly cũng quay lại nhìn...Triệu Mạn Yên đang kéo một chiếc vali không quá lớn, ánh mắt sắc như dao nhìn qua Dương Tịch.