Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
Chương 6 : Lăn lộn cũng chẳng thể ngủ
Từ lúc trở về, tôi cứ như một người vô hồn, hoạt động hoàn toàn máy móc ra. Tôi thọc đũa vào chén cơm tạo ra một lỗ to đến vương vãi ra bàn.
Mẹ tôi - bà nhíu mày.
- Thẩm Thẩm.
Bà lớn tiếng để kêu hồn tôi trở về thể xác.
- A....
Kết hợp với giơ tay ra đằng trước như thể đẩy ai đó ra. Tôi giật mình, ngó xung quanh. Cha mẹ tôi cũng không nuốt nổi cơm nữa rồi, cả hai cùng nhìn tôi.
- Đang nghĩ gì?
Tiếng ông Ti, chủ nhân Ti gia vang lên.
- Con... ưm.. Chỉ là việc học hơi căng thẳng ha ha.. Cha ăn thử cá sốt thử xem, mẹ cũng thử đi, hôm nay thím Hạ làm đặc biệt ngon a!
Tôi thành thục gắp hai sớ cá to cho hai người.
- Không phải thường ngày cá sốt vẫn như vậy sao?
Ông nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
- Con ăn no rồi nha.
Hai người khó hiểu nhìn tôi, đồng loạt cùng lắc đầu.
Tôi mở mắt ra đã thấy đang nằm ở trên giường ấm rồi, không biết tôi đã lên phòng mình bằng cách nào. Tôi trơ mắt nhìn lên trần nhà hồng nhạt, trong hương thơm lài thoang thoảng, trước mắt tôi lại hiện ra cảnh tôi và Dận Dịch hôn nhau trong thư viện và những lời trêu đùa của anh vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Ai mà ngờ trong cái nơi nghiêm trang như vậy mà chúng tôi lại làm ra cái chuyện như vậy và anh cũng đã lấy đi nụ hôn đầu của Ti Tuệ Thẩm tôi.
Dư vị của anh, tôi vẫn lờ mờ nhớ, khoang miệng sạch sẽ thơm tho, vào sâu bên trong thì ngọt ngào nồng đậm hương bạc hà, cảm giác như đang ngậm một viên kẹo bạc hà mát lạnh. Tôi đang tưởng tượng, tôi sẽ tham lam mút hết mật ngọt từ miệng anh, trong một khắc đó, toi vỗ nhẹ đầu mình, lắc đầu thật mạnh như để ý nghĩ nó bay xa ra tôi và tự mắng mình "biến thái".
___________________________
*Vạch phân chia*
Dận Dịch anh, nằm dài trên giường, tim đập mạnh và anh thở hổn hển. Cứ nhắm mắt lại, anh liền nhìn thấy đôi môi tôi mềm mại, ngon ngọt đang bị anh mút xưng đỏ lên một mảng to.
Vị trí chúng tôi rất gần, nên khi anh đến gần tôi, phủ môi lên thì đôi bồng gò đầy đặn liền như thách thức cứ ma sát vào ngực anh làm cổ họng anh nóng cả lên, anh càng xâm chiếm khoan miệng tôi càng xâu, lý trí của anh đã bay sạch không còn một ít nào, ánh mắt như hiện lên tơ máu, "cậu bé" bên dưới của anh cũng ngóc đầu lên đòi hỏi.
Anh còn nhớ rõ ràng môi tôi mềm mại như chiếc bánh ngọt xinh xắn và rất mộng nước. Cắn một lần lại muốn thêm lần nữa. Nhưng cái đẩy nhẹ của tôi, bổng làm lý trí của anh quay trở lại, anh liền dứt khoác buông tôi ra.
Dận Dịch anh, đầu đội trời, chân đạp đất mà lại bị thu hút bởi tiểu Thẩm ngốc hay sao, anh không thừa nhận.
Anh lăn qua lăn lại, khó khăn từ từ đi vào giấc ngủ.
___________________________
*Vạch phân chia*
Lâm Mẫn hét lên thật to, khiến mọi người trong lớp ai cũng nhìn tôi và cô ấy như quái vật.
- Mắt cậu làm sao vậy? Không phải ước mơ được trở thành tiểu gấu trúc một lần đấy chứ?
- Ngươi có tin là lão bà đây tặng ngươi một chưởng không?
Tôi liếc Lâm Mẫn.
- Đi nào, uống nước hạ hỏa thôi.
Lâm Mẫn kéo tôi đến căn tin trường, tôi ngồi xuống ghế chờ, Lâm Mẫn đã vọt vào trong mua nước uống rồi, nhưng lâu quá sao chưa ra?
Ánh nắng chiếu vào mặt tôi rất khó chịu, khiến mặt tôi đỏ gừ. Tôi chạy thẳng vào trong, quả thực kiếm ra Lâm Mẫn trong "biển" người nhốn nháo này cũng mệt, dù tôi la làng đến khô cổ cũng chẳng nghe ra giọng tôi.
Sinh ra đã hiếu thắng, tôi làm sao lại chịu thua, liền dùng hết công lực chen lấn để vào sâu hơn, tự dưng không chen lấn nữa, hàng người giãn ra, thế tôi đang đưa phía trước nên mất đà, cả cơ thể chúi xuống, tôi sợ hãi nhắm mắt lại và nghĩ " chết rồi, lần này nhan sắc ngọc ngà này sẽ nhập thổ xuống đất mất rồi".
Xung quanh, tối đen, tôi chờ mãi, sao tôi còn chưa bị ngã và tôi cảm giác được eo mình bị siết chặt, dính sát vào một thân thể ấm áp, tôi hé một mắt ra thì gương mặt phóng đại của Dận Dịch xuất hiện ra trước mắt, tôi hoảng hốt nhắm mắt lại thật chặt, cắn môi dưới.
- Còn giả vờ, mở mắt ra đi.
Giọng nói của anh thì thầm bên tai chỉ cho bản thân tôi nghe.
- Dận học...trưởng.
Tôi lắp bắp, một hồi lâu, mới nhận ra tư thế của chúng tôi hiện giờ nhìn rất ái muội và những ánh mắt hiếu kì xung quanh làm tôi xấu hổ như muốn chết đi.
Tôi vội đứng thẳng người, chung thủy nhìn xuống chân bản thân. Khi ngước mặt lên, mới phát hiện, anh nãy đến giờ toàn chú ý vào đôi môi của tôi, tôi tự động lùi ra xa, anh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu và nhíu mày nhẹ nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
Bỗng từ đâu, Lâm Mẫn dũng cảm của tôi lau ra kéo tay tôi chạy đi.
- 88. Dận học trưởng, hôm nay cô ấy không được khỏe lắm. Ha ha
- Dận.. học... trưởng, thực cảm ơn.
Tôi từ lúc đi không dám nhìn anh dù chỉ một lần.
Anh vừa hé miệng, giơ tay định níu tôi lại, nhưng cái gì cũng không nói, mím môi rồi liền một mạch quay lưng bỏ đi.
Tôi ngoảnh mặt nhìn theo bóng lưng cao ngạo của anh và bước chân cũng gắt gao chạy theo Lâm Mẫn.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
34 chương
10 chương
12 chương