Chap 32 Edit: táo đỏ Beta: songjin Hạ Tử Tinh biết có người đi vào, liền lập tức kéo y phục của mình từ trên giường ngồi dậy. Ngay lập tức cô đón nhận một khuôn mặt vô cùng thịnh nộ – Lâm Lập Phong!!! Cô mở to hai mắt, đầu óc thoáng chốc trống rỗng. “Đồ phản bội!” Lâm Lập Phong tát một cái thật mạnh lên mặt Hạ Tử Tinh. Nhất thời mặt Hạ Tử Tinh nóng ran, tựa như da đã nứt ra đau nhói. Cô vội lấy tay che lại gương mặt bỏng rát của mình, hai hàng nước mắt không tự chủ được trào ra. “Cô dám làm ra loại chuyện xấu xa này?! Cô rốt cuộc có biết xấu hổ hay không? Hạ Tử Tinh!” Lâm Lập Phong một phát bắt được tay cô, khí lực lớn đến cơ hồ muốn đem tay cô bóp nát. Cô nén chịu đau đớn, mở to một đôi mắt cực độ ủy khuất nhìn anh, miệng hé mở nhưng một câu nói cũng không ra. Chuyện cho tới bây giờ, cô còn lời gì có thể nói? Chả lẽ cô còn có thể giải thích rõ hay sao? Anh dùng hết sức lôi kéo, đem cô kéo đến trước mắt mình, ánh mắt tức giận cơ hồ có thể phun ra lửa, “Cô! Cô vì sao muốn đối với tôi như vậy?!” Hạ Tử Tinh cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng ánh mắt oán hận của anh, chẳng qua là lặng yên chảy nước mắt. “Lâm Lập Phong, anh buông Tử Tinh ra!” Lý Vĩ Hoành chạy tới muốn kéo Lâm Lập Phong ra. Lâm Lập Phong tức giận một quyền đem hắn đánh bay qua một bên, Lý Vĩ Hoành lần nữa bò dậy, xông về bọn họ. Lâm Lập Phong tiếp tục một cước đem hắn đá té trên mặt đất, thanh âm tựa như từ trong địa ngục truyền tới: ” Lý Vĩ Hoành, tôi cho anh biết, tập đoàn Lý thị trong vòng một tuần sẽ tuyên bố phá sản!” “Tốt! Anh có bản lãnh thì cứ làm! Tôi không sợ!” Lý Vĩ Hoành không sợ hãi đón nhận tròng mắt thiêu đốt của Lâm Lập Phong. Lâm Lập Phong cười tàn nhẫn, “Tốt! Có can đảm. Chúng ta hãy chờ xem!” Nói xong, lôi Hạ Tử Tinh đi. Hạ Tử Tinh yên lặng đuổi theo cước bộ của anh, không nói tiếng nào, khuất nhục nước mắt rơi từng giọt. Cô biết rõ Lâm Lập Phong nhất định sẽ không tha thứ cho cô! Trong mắt hắn, hết thảy những việc cô làm đều là không chấp nhận được! Lần này, cho dù cô có nhảy xuống biển cũng không thể rửa hết sự nhơ bẩn của mình. Lâm Lập Phong đem Hạ Tử Tinh từ trên xe kéo xuống, lôi cô thẳng vào nhà lớn, kéo vào trong phòng bọn họ, rồi đem cô vứt phịch xuống nền nhà. Hạ Tử Tinh trên mặt đất ngồi dậy, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Lâm Lập Phong. Lâm Lập Phong ngồi xổm xuống, một lần nữa đem cô kéo tới, trực tiếp nhìn nhau. Ánh mắt sắc bén như dao của hắn có lẽ hận không thể đem cô giết chết. “Cô vì sao phải làm như vậy?” Lâm Lập Phong quát to. Anh không nghĩ tới “Dư Tuyết Lâm” vì nam nhân khác rời khỏi anh, hiện tại Hạ Tử Tinh cũng làm ra chuyện “vượt tường” hèn hạ như vậy. Chuyện này làm sao anh có thể tiếp nhận đây? Tại sao ai cũng đều muốn phản bội anh? “Xin lỗi……” Hạ Tử Tinh mấp máy môi, khóc không ra tiếng. ” Tôi sẽ không tha thứ cho cô! Hạ Tử Tinh!” anh nắm chặt bả vai cô, Hạ Tử Tinh dù đau đến nhíu mày, cũng không dám thốt lên một tiếng. Anh nhìn bộ dáng điềm đạm đáng thương của cô mà tức giận. Quả thật cô ta đúng là giảo hoạt, làm ra loại chuyện như vậy mà còn giả bộ đáng thương. Anh thật muốn một tay bóp nát khuôn mặt tuyệt mỹ này, để cô hết đường câu dẫn nam nhân. “Không được khóc!” anh gầm lớn một tiếng, khiến thân thể cô không khỏi run lên một chút. Bỗng nhiên, ánh mắt của anh đập ngay chỗ những dấu hôn hồng hồng tím tím trên cổ cô, một màn vừa rồi cô cùng Lý Vĩ Hoành mây mưa dường như tái diễn lại trước mặt anh. (jin: anh không nghe tiếng chị kêu cứu a???) Bất giác lửa giận trong lòng anh chợt tăng cao, quả thực có thể thiêu đốt một sa mạc! Anh tức giận đem cô kéo tới sân thượng, nhìn phía dưới thấy hồ bơi nước trong veo, trong đầu anh lập tức lóe ra một ý niệm , anh ôm lấy cô. “Đi đi, rửa sạch những thứ hèn hạ trên người cô đi.” anh lãnh khốc thét lên. Không đợi cho cô kịp phản ứng ném cô từ lầu hai xuống lầu một. ” A ——!!!” cô la lên thảm thiết cùng lúc ‘bùm’ rơi xuống hồ bơi. Bọn người hầu cũng bị kinh động vội vã chạy ra xem có việc gì. Hạ Tử Tinh cơ hồ bị hù dọa! Cô cho là Lâm Lập Phong đem nàng từ lầu hai bỏ rơi đến dưới đất, làm cô rơi xuống đất mà chết, không ngờ lại rơi vào trong hồ bơi lạnh thấu xương. Đối với cô, rơi vào trong hồ bơi cũng giống như “chết”. Bởi vì, cô không biết bơi! ” A ——! Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi không biết bơi!” Hạ Tử Tinh ở trong nước liều mạng giãy dụa, song nước vẫn một mực hướng trong miệng cô ập vào. Cô cảm thấy thân thể mình đang dần dần chìm xuống, nhưng vô lực tự cứu. Sợ hãi không ngừng truyền đến, cô đau lòng phát giác anh ấy thật sự rất hận mình. Hận đến nỗi muốn giết chết cô. Lâm Lập Phong vừa nghe Hạ Tử Tinh không biết bơi, lập tức tung người từ lầu hai nhảy xuống hồ bơi. Anh lấy tốc độ nhanh nhất bơi tới bên người cô, ngay lúc cô sắp chìm xuống, ôm lấy thân thể cô. Cô bị làm cho sợ vội vàng ôm hắn, thật chặt, thật chặt ôm anh, như ôm lấy phao cấp cứu giống nhau, ôm thật chặt anh không chịu buông tay. Lâm Lập Phong ôm cô bơi về bờ, sau đó leo ra hồ bơi, cả người cô phát run ôm lấy anh, chui ở cổ anh thấp giọng nức nở. Cô nhất định đã bị dọa cho hoảng sợ! Anh nguyên vốn định làm cho cô đến hồ bơi rửa sạch dơ bẩn trên người, làm cho cô cảm nhận một chút lạnh thấu xương, trừng trị cô một chút. Không nghĩ tới, cô lại không biết bơi! Cô mới vừa rồi kinh hoảng, cô mới vừa rồi thét chói tai, cũng đem anh gây sợ hãi! Anh vốn là muốn trừng phạt cô! Làm cho cô chịu chút đau khổ! Song, anh vẫn là không có cảm thấy nửa điểm khoái cảm, trong lòng anh chẳng qua chỉ là tự trách! Anh nghĩ trừng phạt cô, nhưng không nghĩ tới người khó chịu dĩ nhiên là mình! Lâm Lập Phong thấy bộ dạng đáng thương của Hạ Tử Tinh không khỏi đau lòng. Cô vì sao phải phản bội anh? Là anh đối cô không tốt? Anh không phải đã đưa cô đi ăn cơm sao? Không phải đã cùng cô chơi pháo hoa sao? Anh đã cố ý lấy lòng cô, cô còn muốn như thế nào??? Lần trước ở Lâm gia đại viện, anh bắt được cô cùng Lý Vĩ Hoàng hôn nhau, anh đã tha thứ cho cô! Anh cho là cô đã rút kinh nghiệm, không nghĩ tới cô còn dám mắc vào lỗi lầm trầm trọng hơn, dám ở trong phòng cùng Lý Vĩ Hoành vui vẻ. Không lẽ cô thật sự yêu Lý Vĩ Hoành như vậy? Yêu đến độ nhớ mãi không quên? Là anh sai lầm rồi sao? Phải chăng anh không nên cướp cô từ trên tay của Lý Vĩ Hoành, cưỡng bức cô gả cho mình. Vốn là muốn phá hư hạnh phúc của cô, hảo hảo trừng phạt cô thật ác liệt! Không nghĩ tới, hiện tại người được trừng phạt nghiễm nhiên lại là mình! Tự gây nghiệt thì không thể sống! Những lời này là dành cho anh sao? (jin: đọc đoạn này tội LLP ghê, hjx.) Lâm Lập Phong ôm Hạ Tử Tinh lên lầu hai, đi vào phòng tắm. anh mở vòi, nước nóng từ trên chảy xuống người bọn họ. Hạ Tử Tinh cảm nhận được ấm áp, cô ngước đôi mắt hồng hồng lên nhìn anh. Lâm Lập Phong nhìn bộ dạng thảm hại của cô bất chợt cảm thấy hối hận. Miệng cô tím tái, ánh mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, gương mặt vừa tái nhợt vừa sưng đỏnàng giơ lên đã khóc hồng ánh mắt nhìn của hắn. miệng nàng phát tím, ánh mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, gương mặt vừa tái nhợt, vừa sưng đỏ. Anh cũng hơi quá tay rồi. Anh đem cô đặt xuống, thân hình cô mềm nhũn, cơ hồ muốn té ngã trên đất, anh vội vàng lại đem cô ôm chặt. Anh thật muốn tự tay sờ nàng kia sưng đỏ gay gắt gương mặtgương mặt sưng đỏ của cô, song tay mới đưa ra một nửa đã lập tức thu về. Cô mới vừa rồi cùng Lỹ Vĩ Hoành một màn thân mật ngay tức khắc lại hiện lên trong đầu anh. Anh tự nói với mình không nên thương tiếc loại người này, bởi vì không thể nào đánh giá được cô ta. “Rửa thật sạch sẽ thân thể hèn hạ của cô đi!” Lâm Lập Phong đặt cô xuống, tức giận nói xong cũng không quay đầu nhìn lại đi thẳng. Haj Tử Tinh im lặng nhìn bóng lưng anh khuất dần, nước mắt lặng lẽ chảy tràn. Cô hiểu anh sẽ không tha thứ cho cô! Anh đã tận mắt nhìn thấy cô cùng Lý Vĩ Hoành ở trên giường, thử hỏi liệu có người đàn ông nào chịu nổi sỉ nhục lớn như vậy? Cô cảm thấy lòng đau, rất đau…… Vốn dĩ cho rằng bọn họ có thể cùng chung sống, không hề có oán hận nữa, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, đây hết thảy đều là lỗi của cô! Là cô một tay phá hư mối quan hệ mới thành lập của bọn họ…. ************************************************************* Bên ngoài mây đen bịt kín, một tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời. Gió lớn vù vù thổi bên cửa sổ, kèm theo những tiếng đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt, mưa tầm tả. Mưa to như tát nước, cảm tưởng như từng tảng đá mưa cứ đánh xuống cửa sổ thủy tinh, phát ra những âm thanh lộp bộp kinh khủng. Hạ Tử Tinh đứng ở trong phòng nhỉn xuống phía dưới. Ngoài trời, mưa vẫn ào ào mà bên trong này, lòng cô cũng như đang có một cơn mưa bão ập đến. Hạ Tử Tinh nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, Đã là 3h sáng. Lâm Lập Phong vẫn chưa về. Đã hai ngày nay anh không về nhà, nay đã là ngày thứ ba rồi. Hai ngày này anh rốt cuộc đi đâu? Ở đâu? Cô tuy là vợ nhưng quả thật ngay cả tư cách hỏi thăm cũng không có. Cô hiểu anh hận cô, anh không muốn gặp lại cô. Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Lập Phong cùng với khác người quấn lấy nhau…… Lòng của cô, vì thế mà không khỏi đau đớn khó chịu. Anh lúc này thật cùng khác người ở chung một chỗ sao? Bỗng nhiên, cô nghe được gian phòng bên cạnh truyền đến một trận huyên náo thanh âm. cô lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Lập Phong nhắm chặt hai mắt, say nằm ở trên giường, bên cạnh là Ngọc tẩu cùng tài xế Lý thành đang hầu hạ. Bọn họ thấy Hạ Tử Tinh, lập tức đứng lên kêu lên: “Thiếu phu nhân.” “Ừ.” Hạ Tử Tinh đối với bọn họ gật đầu, : “Tôi tới chiếu cố anh ấy là được. Hai người đi nghỉ ngơi đi.” “Được.” bọn họ lên tiếng muốn đi ra ngoài. ” Thành, anh ấy hai ngày này sau khi tan việc ở đâu?” lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Hạ Tử Tinh buột miệng hỏi tài xế Lý thành. “Cậu chủ hai ngày nay buổi tối đều ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi. tối nay, tôi thấy hắn uống rượu say, mới dám đưa hắn trở về.” Lý Thành nói rất đầy đủ cho cô biết. “Cám ơn anh, Thành.” Lý Thành hướng Hạ Tử Tinh mỉm cười, rời đi. Hạ Tử Tinh xoay người đến phòng tắm cầm một khối khăn nóng đi ra ngoài nhẹ nhàng giúp Lâm Lập Phong lau khuôn mặt, cùng cổ tay. Cô xem thấy y phục của anh đã cho bị nước mưa làm cho ướt hết, bèn ra sức giúp anh cởi áo. Trong thoáng chốc, thân thể mạnh mẽ, rắn chắc của anh đập vào mắt cô khiến gương mặt cô không khỏi ửng hồng. Lúc trước những hình ảnh cùng anh triền miên kịch liệt vụt qua đầu cô, buộc cô lại đỏ bừng cả mặt. Lo anh bị lạnh, cô cầm lấy đồ ngủ cẩn thận giúp anh mặc vào. Cảm thấy có người đụng vào thân thể mình, Lâm Lập Phong mông lung từ say rượu tỉnh táo lại, thấy Hạ Tử Tinh ngồi ở bên cạnh, đang chạm vào thân thể của mình, anh lập tức hất tay cô ra: “Cô làm gì ? Đừng đụng vào tôi!” Hạ Tử Tinh đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Lâm Lập Phong tâm tình bỗng chốc trầm xuống. “Quần áo của anh ướt. Tôi thay quần áo cho anh.” Hạ Tử Tinh đem đồ ngủ của anh kéo lại, cho anh cài nút áo. “Cút! Đừng đụng vào tôi! Cô là đồ hèn hạ!” anh chụp được hai tay cô, tức giận ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô, cơ hồ muốn đem cô ăn tươi nuốt sống! Cô u buồn nhìn anh một hồi lâu, cắn cắn môi dưới, xoay người rời khỏi phòng ngủ của anh. Lâm Lập Phong nhìn thân ảnh rời đi, trong lòng hoảng sợ! Anh tức giận giật tung cửa sổ, mặc cho từng đợt nước mưa lạnh như băng xối xả tuôn trên người. Anh thật không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ nhận thấy cả người thật nóng bức khó chịu, tùy ý để cho nước mưa rửa sạch, song quả thực vẫn không thể rửa được lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng anh. Ạnh nhìn bể bơi lớn phía dưới, đột nhiên cảm giác được hồ bơi ắt hẳn sẽ rất lạnh, vì vậy không chút nghĩ ngợi, anh tung người nhảy xuống phía dưới.