Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Chương 307
Ôn Mạc Ngôn ngây người ra nhìn Bạch Minh Châu, cô giống như một đứa con nít, đang ôm chặt món đồ chơi mình yêu thích nhất, không chịu buông tay.
Anh khẽ giãy ra một chút, cô cảm nhận được nên chu môi thể hiện sự bất mãn.
“Em… quần áo của em… vẫn… vẫn chưa…”
Tật nói lắp của anh hình như càng nghiêm trọng hơn, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, đầu lưỡi giống như bị đông lại vậy.
Bên trong cổ họng giống như bị nhét bông, âm thanh không thể nào phát ra được.
“Uống… tôi muốn uống nước…”
“Em… em không buông ra, anh làm sao… đi rót nước cho em được…”
“Anh… anh đi một lát… được không?”
“Vậy anh đi nhanh lên.”
Bạch Minh Châu cuối cùng cũng buông tay ra.
Ôn Mạc Ngôn ôm ngang người cô, định bế cô lên giường cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng áo của cô vẫn còn chưa được cài nút xong, ba nút áo ở cổ áo vẫn chưa cài xong. Anh cúi đầu nhìn xuống thì có thể nhìn thấy làn da hơi phiếm hồng của cô.
Ôn Mạc Ngôn vội vàng quay đầu đi, hít sâu vào mấy hơi.
Nhưng không khí hít vào phổi giống như bị thiêu cháy vậy. Anh khó khăn lắm mới đưa cô được lên giường. Anh đi rót cho cô một cốc nước, cô vội vàng uống ừng ực xuống.
Cuối cùng cô cũng quên mất chuyện giữ tay anh, Ôn Mạc Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đắp chăn lại giúp cô, đến khi anh định quay người rời đi thì không ngờ Bạch Minh Châu ở đằng sau bỗng bật khóc như một đứa trẻ.
Cô co người lại thành một cục, ôm chặt lấy chăn, vừa bất lực lại vừa thê thảm.
“Tại sao…”
“Tại sao lại không cần em? Có phải em có chỗ nào làm không tốt không mà anh mới không thích em?”
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy giọng nói yếu đuối đó thì hô hấp nhu căng ra.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của Bạch Minh Châu, nước mắt rơi xuống lã chã làm ướt cả vỏ gối.
Anh lấy khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho cô.
Cô rất xinh, khuôn mặt trái xoan tinh tế, da cũng rất đẹp, trắng bóc, hồng nhuận mềm mượt giống như một quả trứng gà luộc vậy.
Cô khóc thút thít, nước mắt còn đọng lại trên lông my, giống như một viên pha lê trong suốt, long lanh.
Cô… đang chịu nỗi đau tình cảm gì sao?
Người đàn ông cô thích, lại không thích cô? Ôn Mạc Ngôn không biết đầu đuôi câu chuyện nên cũng không giúp được gì.
Ngón tay của anh cứng đờ, động tác giống như của người máy. Do dự một lúc lâu anh mới có dũng khí vỗ nhẹ vai của cô.
“Là em có chỗ nào không tốt sao?”
Bạch Minh Châu cố chấp hỏi lại câu hỏi này, giống như không có được đáp án thì cô sẽ không cam lòng vậy.
Ôn Mạc Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh… anh không cảm thấy em có gì… có gì không tốt cả.”
“Em… em xinh đẹp, lại giỏi giang, ai. ai cũng sẽ thích em thôi phải không?”
“Dối trả, anh chưa từng thích em, anh chỉ coi em như em gái… Dối trá…”
Ôn Mạc Ngôn biết rõ câu nói này không phải là nói với anh nhưng anh vẫn không kìm được giải thích.
“Anh… anh không có lừa em, anh khẳng định là có rất nhiều người thích em.”
Có lẽ câu nói này có tác dụng an ủi, Bạch Minh Châu dần dần yên tĩnh trở lại.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy cô đã chìm vào giấc ngủ thì mới thở phào một hơi.
Anh ngồi đó một lúc lâu, thấy cô không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại thì mới yên tâm đóng cửa phòng ra ngoài sô pha ngoài phòng khách.
Ôn Mạc Ngôn đi xuống lầu mua một ít cồn và băng dán vết thương để xử lý qua loa một chút. Cả buổi tối Ôn Mạc Ngôn không được ngủ ngon, cứ chập chờn mộng mị.
Mãi đến khi trời gần sáng, Bạch Minh Châu không thể náo loạn được gì nữa thì Ôn Mạc Ngôn mới yên tâm đi ngủ.
Ánh sáng ban ngày chiếu vào trong phòng vô cùng ấm áp.
Bạch Minh Châu cảm nhận được luồng sáng chói mắt, khó chịu nheo mày lại.
Đau…
Đau quá!
Đầu cô vô cùng đau, giống như có một trăm người tí hon đang đánh nhau trong đấy vậy.
Đôi mắt mơ màng ngủ của cô mở ra, nhìn quang cảnh xung quanh phòng.
“Hả?”
Cô khẽ thốt lên một tiếng kêu kinh ngặc, đây là nhà của cô sao? Sao bố cục của nhà này giống hệt với nhà cô vậy?
Không đúng… không giống.
Cái chăn không giống, trang trí không giống đến cả mùi hương bạc hà này cũng rất lạ lùng.
Đẩy rõ ràng không phải là phòng của cô.
Cô đột nhiên trở nên kích động rồi nhanh chóng trèo ra khỏi giường.
Quần vẫn còn trên người cô, còn áo phía trên?
Áo sơ mi trắng? Đây rõ ràng là áo của đàn ông, chiếc áo rất rộng, mặc trên người cô không khác gì một chiếc váy vậy.
Cô chỉ có nhớ được một ít chuyện của tối hôm qua nhưng không rõ ràng lắm.
Cô đi từ quán bar ra ngoài, lêm xe về nhà, gặp được mất người định đỡ cô vào trong xe. Không lẽ..
Không lẽ cô bị mấy người đó làm nhục sao?
Đồng từ của cô co lại, trái tim đập thình thịch.
Cô đẩy cửa ra, trên tay còn cầm chiếc đèn ở đầu giường.
Cô nhất định phải khiến cho tên khốn nạn phân thành trăm mảnh.
“Cạch”
Có một tiếng động vang lên ngoài phòng khách, ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
Bạch Minh Châu cảnh giác nhìn về phía chiếc số pha.
Một người đàn ông ngồi dậy, không ngờ đó là Ôn Mạc Ngôn.
Sao có thể là anh ta được?
Trông Ôn Mạc Ngôn rất thảm hại, mắt bị người ta đánh cho biến thành mắt gấu trúc, một bên má sưng phù lên giống như đang có một chiếc bánh bao được nhét vào miệng.
Nhìn thấy Bạch Minh Châu tỉnh dậy, đi chân trần trên mặt đất, anh lập ttức đi lên phía trước: “Em dậy rồi sao? Sao… sao em.. em không đi dép vậy, không phải anh đã chuẩn bị cho em, cho em một đôi dép đi trong nhà sao?”
“Mau chóng trở lại giường đi, anh đi… đi mua cho em đồ dùng để tắm rửa.”
Ôn Mạc Ngôn nhanh chóng kéo Bạch Minh Châu trở lại, cô vẫn còn mơ màng không hiểu.
Ký ức về những chuyện tối qua ùn ùn ùa về.
Tối qua đúng là cô đã gặp mấy tên người xấu, nhưng cũng gặp cả Ôn Mạc Ngôn.
Ôn Mạc Ngôn đánh nhau với ba tên bọn chúng, và bị đánh… đến mức không ra hồn người.
Ôn Mạc Ngôn cầm lấy chiếc đèn bàn trong tay cô rồi để vào vị trí cũ.
“Anh đi mua.. đi mua cho em ít đồ để tắm rửa, em muốn ăn gì không? Để anh, anh mua ít đồ ăn sáng về.”
“Mặt của anh…”
Bạch Minh Châu cảm thấy hơi xấu hổ.
“Không… không sao, anh chịu đựng khá được đấy. Với lại… lần này anh không bị chóng mặt vì thấy máu, nhưng có lẽ đau quá tinh thần căng thẳng, nên chắc nguyên do là không để ý..”
Ôn Mạc Ngôn chỉ cảm thấy tinh thần minh căng thẳng cao độ, thêm vào chảy máu cũng không nhiều nên anh vẫn có thể khắc phục được.
Anh nói như vậy là để muốn nói với Bạch Minh Châu rằng anh cũng không phải là một người đàn ông vô dụng.
Ôn Mạc Ngôn quay người rời đi, Bạch Minh Châu xoa huyệt thái dương rôi nhìn xung quanh.
Không gian rất giống căn chung cư của cô, nhưng sạch sẽ, gọn gàng hơn rất nhiều.
Đen trắng kết hợp, gọn gàng sạch Đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, không hề hỗn loạn.
Cô ra khỏi phòng ngủ nhìn về phía phòng khách.
Có một giá sách để dựa vào ban công, bên trên để đầy sách.
Phạm vi Ôn Mạc Ngôn đọc rất rộng, có những tác phẩm kinh điển trong và ngoài nước, có những sách tài chính kinh doanh, cũng có những tạp chí linh tinh.
Cô ngồi trên sô pha, ánh sáng ở đây rất tốt, ngồi đây vừa đọc sách, vừa tắm nắng cũng không phải là một lựa chọn tôi.
Ngoài ban công thoang thoảng hương bạc hà, cô không nhịn được qua đó nhìn thử, phát hiện có một chậu bạc hà lớn. Tháng ba tháng tư đúng là thời điểm cây ra lá mới.
Ôn Mạc Ngôn không chỉ trồng bạc hà mà còn trồng nhiều cây khác, cây nào cũng tươi tốt, béo mập, nhìn vào trông rất đáng yêu.
Một người đàn ông tỉ mỉ, sạch sẽ như vậy so với một người cẩu thả như cô thì đúng là không hợp.
Lúc cô còn đang xung quanh thì Ôn Mạc Ngôn mua đồ về. Anh mua những đồ dùn một lần, lại mau cả một số đồ nữ, trong đó có cả… nội y?
“Anh… anh mua những thứ này làm gì?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
131 chương
5 chương
10 chương
91 chương
14 chương