Cố Thành Trung vội vàng đỡ Ôn Mạc Ngôn dậy, nhìn thấy người Ôn Mạc Ngôn chỗ nào cũng bị thương, khóe miệng còn ứa ra máu tươi thì nói: “Để tôi đưa cậu đi bệnh viện.” “Không… không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu. Em về nhà lăn một quả trứng nóng là được, tiện đường em đưa cô ấy về luôn. Cô ấy uống nhiều rồi mà cũng khiến người khác phải phiền lòng.” Ôn Mạc Ngôn nhìn Bạch Minh Châu đang ngủ rất ngon, cảm thấy hơi bất lực. Cố Thành Trung gật đầu, trên xe của anh vẫn còn có một rắc rối nhỏ nữa. Về nhà anh còn phải chăm sóc Cố Cố nên không thể lo thêm được nữa. “Nếu như cậu có chuyện thì có gọi điện cho Khương Anh Tùng, để cậu đến giúp đỡ. Tôi phải về trước đây, Cố Cố vẫn còn đang ở nhà đợi tôi, tôi cũng thấy không yên tâm.” “Đúng rồi, sao anh đến đây vậy?” “Uống say đầu có phải chỉ có mình Bạch Minh Châu, còn có cả Hứa Trúc Linh nữa. Tôi vội vàng đến đây, đúng lúc đó thì nhìn thấy Bạch Minh Châu đang ngồi ở đây, không ngờ là cậu cũng ở đây, mà lại còn bị đánh ra thành như thế này nữa.” “Em như vậy… có phải rất mất mặt không?” Ôn Mạc Ngôn bình tĩnh lại, nói chuyện như đang trút giận. Đến chính bản thân anh cũng cảm thấy mất mặt, vốn dĩ Ôn Mạc Ngôn cũng cảm thấy bản thân không đến nỗi nào nhưng nhìn thấy Cố Thành Trung có thể một mình địch lại ba người thì mới hiểu rõ khoảng cách giữa hai người ở đâu. Cố Thành Trung nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn cúi đầu chán nản buồn bã thì nói: “Nếu như cậu biết là mình không đánh lại được thì sao còn phải cố như vậy?” “Em không thể cứ mở mắt trừng trừng nhìn Bạch Minh Châu bị mấy người đó mang đi được? Cô ấy là con gái, nếu như bị những người đàn ông kia đem đi thì hậu quả thế nào không cần tưởng tượng cũng biết. “Cậu đã làm việc tôi thì sao còn cảm thấy mất mặt. Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi về trước đây, cậu về đến nơi thì cũng nhắn tin cho tôi.” Cố Thành Trung vỗ vai Ôn Mạc Ngôn để khích lệ rồi quay người rời đi. Ôn Mạc Ngôn thở dàu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại. Ôn Mạc Ngôn cố gắng đỡ Bạch Minh Châu dậy, làm cô tỉnh nên cô bắt đầu giãy dụa. Cô hơi cử động một chút làm động vào vết thương của Ôn Mạc Ngôn khiến anh há miệng suýt xoa. “Đừng động, đau lắm..” Ôn Mạc Ngôn cắn răng nói. Bạch Minh Châu nghe thấy tiếng nói bên tai thì nghi hoặc mở mắt lên. Cô uống rượu nên thần trí không tỉnh táo, hai mắt mơ màng giống như có một lớp sương trắng phủ lên trên. Đồng tử không tập trung, hốc mắt long lanh nước mắt. Bạch Minh Châu tựa rất gần vào Ôn Mạc Ngôn, hơi thở nóng bỏng mang theo hương rượu chui vào mũi anh, khiến hai má anh trong chốc lát trở nên nóng rực. Ôn Mạc Ngôn vội vàng quay đầu đi chỗ khác, anh không dám nhìn vào mặt cô nữa. “Anh… anh là ai?” Bạch Minh Châu buồn bực nói, nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn đỡ mình vào trong xe thì hiểu ra và nói: “Anh là tài xế vừa nãy đúng không, anh đưa tôi về nhà… rồi tôi trả anh tiền…” “Em đừng cử động linh tinh, anh lập tức đưa em về nhà đây.” Khó khăn lắm Ôn Mạc Ngôn mới dìu Bạch Minh Châu được lên xe rồi lái xe về khu nhà nhà cô. Cửa nhà khóa kín, anh nhìn qua nhìn lại người cô để tìm chìa khóa. “Chìa khóa… tôi… tôi không có chìa khóa, đây không phải là nhà của tôi, anh đi nhầm rồi.” “Không phải em ở khu nhà này sao?” “Tôi chuyển nhà rồi, hôm nay vừa mới chuyển. Chúc mừng tôi chuyển sang nhà mới, chúng ta uống tiếp đi.” “Em không thể uống thêm được nữa, thế em có nhớ mình sống ở đâu không?” “Em.. em không biết…” Đầu cô là một khoảng không trống rỗng, cô căn bản không nhớ lại được. Đầu cô lắc qua lắc lại như cái trống lắc vậy. Ôn Mạc Ngôn chịu thua, anh định đưa cô ra khách sạn nhưng cô uống say thành như vậy rồi lại còn ở một mình ở khách sạn thì anh không yên tâm được. Do dự một lúc, Ôn Mạc Ngôn đành đưa cô về căn chung cư của anh. Bên trong nhà rất gọn gàng, sạch sẽ, khi bước vào lại còn ngửi được hương bạc hà dịu dàng thanh khiết. Bạch Minh Châu mở to mắt, nhìn trang trí trong căn nhà rồi nói: “Đây.. đây không phải là nhà của tôi? Giường… giường đâu, tôi muốn đi ngủ…” Ôn Mạc Ngôn đanh dìu cô đi vào trong phòng ngủ, cô nằm xuống giường rồi thì cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, bây giờ Ôn Mạc Ngôn mới thở phào yên tâm. Ôn Mạc Ngôn thấy cả người mình chỗ nào cũng đau. Ôn Mạc Ngôn đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn dáng vẻ mình trong gương, thật sự vô cùng thảm hại. Chiếc áo sơ mi trắng dính đầy vết bẩn, khuôn mặt sưng phù, bầm xanh bầm đỏ, trên miệng vẫn còn lại dấu máu. Cởi áo sơ mi ra, trên người anh cũng chỗ xanh chỗ tím. Ôn Mạc Ngôn bất lực thở dài một hơi rồi bắt đầu đi tắm. Tất cả đều là vết thương ngoài da nên không cần đi bệnh viện, nhưng vết thương cũng đau đến mức khó chịu đựng được. Lúc Ôn Mạc Ngôn đang tắm, không ngờ cánh cửa kính phía sau phát ra tiếng động khiến anh giật mình. Anh quay người lại thì nhìn thấy Bạch Minh Châu đang nằm bò ra đất. Anh lo lắng vội vàng quay người lại rồi lấy khăn tắm quấn quanh người mình. “Em.. sao em lại vào đây? Nam nữ thụ thụ bất thân… phi lễ vật thị (những gì không hợp lễ thì không nhìn)… Hai mắt anh đỏ rực, máu trên khắp cơ thể hình như trong phút chốc đều dồn lên đầu, hai mắt nóng đến mức dọa người. “Tôi… tôi muốn uống nước, dạ dày khó chịu quá, tôi muốn…” Cô còn chưa nói xong thì đã bắt đầu nôn, trên người cô, trên mặt đất, chỗ nào cũng có vết nôn. Sau khi nôn xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy vậy thì nhanh chóng kéo cô vào phòng tắm, bắt đầu lau nền nhà. Sau khi lau xong bãi nôn trên nền nhà anh nhìn sang Bạch Minh Châu đang nằm bò ra đó cảm thấy đây mới là thách thức thực sự. Vết bẩn trên nền nhà còn dễ xử lý nhưng còn chỗ bẩn trên người Đỗ Minh Châu thì biết làm thế nào đây? Tầm nhìn của Ôn Mạc Ngôn rơi xuống ngực của Bạch Hoan Hoan, hai má anh càng trở nên nóng hơn. Nghĩ đến chuyện lần trước ở nhà ăn, anh của anh hình như… Vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Ôn Mạc Ngôn bị tiếng quát của chính mình làm đứt đoạn suy nghĩ. “Ôn Mạc Ngôn, mày đang suy nghĩ lung tung gì vậy?” Anh dùng nước lạnh rửa mặt rồi hít sâu vài cái. Bây giờ xuống nhà mua đồ nữ cho cô có vẻ không thích hợp lắm, anh lấy một chiếc sơ mi trắng từ trong tủ quần áo ra. Anh nhìn khuôn mặt đỏ rực của Bạch Minh Châu, cảm thấy hơi quẫn bách. Anh nắm lấy mái tóc ngắn của mình, nói: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, anh… anh cũng không phải cố ý đâu. Anh chỉ sợ em phải ngửi mùi này suốt cả đêm thì không tốt…. Anh tuyệt đối không hề có bất cứ suy nghĩ nào không đúng đắn, nếu như có thì sẽ bị sét đánh… Hay thôi đừng thề độc như vậy, hình như vừa rồi anh cũng có suy nghĩ lung tung. Anh… anh hứa anh sẽ không bắt nạt em, anh chỉ giúp em thay áo thôi.” Bạch Minh Châu mặc một chiếc áo T- shirt, nếu như cứ cởi ra như vậy thì nhất định sẽ làm mặt và tóc của cô bị bẩn. Ôn Mạc Ngôn đành dùng kéo, từ từ cắt áo ra. Chiếc kéo đưa lên trên một phân thì làn da trắng bóc của cô cũng lộ ra thêm một phân. Cắt được áo ra, anh nhìn thấy chiếc áo lót màu trắng có viền ren của cô. Yết hầu anh không kìm được mà chuyển động lên xuống. “Ôn Mạc Ngôn… mày… mày là chính nhân quân tử, không… không thể suy nghĩ linh tỉnh được.” Ôn Mạc Ngôn thấy đầu lưỡi mình khô khốc nhưng vẫn không quên tự nhắc nhở bản thân mình. Anh hơi quay đầu đi, rồi kéo chiếc áo bẩn đi và mặc chiếc áo sơ mi trắng lên người cho cô. Lúc anh đóng khuy áo cho cô, ngón tay cũng có chút ma sát. Anh chạm vào da thịt của cô, cơ †hể cô nóng rực, mùi rượu tỏa ra, cả người cô đều là mồ hôi. Nhưng Ôn Mạc Ngôn vẫn ngửi thấy được mùi nước hoa như có như không, mùi nước hoa chỉ hơi nhàn nhạt. Hình như không phải là mùi nước hoa mà là mùi thơm của dầu gội đầu và sữa tắm. Tóm lại là rất thơm. Giây phút ngón tay anh chạm vào người cô, cả người anh như có một dòng điện chảy qua, cả người hơi run lên. Ôn Mạc Ngôn vội vàng rụt tay lại. Cả người Bạch Minh Châu đều là mồ hôi, nóng đến mức không thể chịu được. Tự nhiên có một thứ mát như băng chạm vào người cô nên không nhịn được vươn tay ra bắt lấy. Tay của cô rất mềm, lòng bàn tay cũng có một lớp mồ hôi. Cô vội vàng nắm chặt lấy tay của Ôn Mạc Ngôn rồi áp má của mình vào. “Thoải mái quá… viên đá… đừng đi mà…” Cô tự nói với mình, cả người Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, không dám động đậy, chỉ ngồi yên như khúc gỗ.