Lúc La Thanh Nhã đang phát tiết lửa giận, chị ta không nghĩ tới Cố Trường An vội vã trở về. Thấy Hứa Trúc Linh cuộn mình lại, thì vội tiến lên ngăn cản. “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” La Thanh Nhã cũng mệt mỏi, nên vừa lúc dừng lại để nghỉ ngơi một chút. “Con đã về từ bệnh viện rồi sao? Đan Thu thế nào rồi?” “Cô ấy không chết, bây giờ mẹ đang làm gì vậy? Sao mẹ lại đánh người thành như vậy?” Cố Trường An không quan tâm sống chết của Hứa Đan Thu, đối với đứa bé của cô ta, cậu ta cũng không để ý, trên đời này người muốn sinh con cho cậu ta rất nhiều. Đứa trẻ này không giữ được, thì lần sau sinh lại không phải là xong rồi sao? Cậu ta lại đau lòng cho Hứa Trúc Linh, thân thể gầy nhỏ như vậy, làm sao có thể bị đánh thành như vậy chứ? Cậu ta vội vàng đỡ người từ dưới đất dậy, ý thức của Hứa Trúc Linh hơi không tỉnh táo, nằm ở trong lòng Cố Trường An. Cô tưởng Cố Thành Trung tới. Cô nỉ non tự nói: “Anh… Anh rốt cuộc cũng đã tới, em biết là.. Anh nhất định sẽ tới…” Lời này, đã khơi dậy dục vọng bảo vệ của Cố Trường An. Lẽ nào cô luôn chờ đợi mình sao? Thực ra cô cũng thích mình đúng không? Cố Trường An không khỏi nghĩ ngợi lung tung, vội vàng bảo vệ cô trong vòng tay, nói: “Mẹ, mẹ không nên quá đáng! Con mang cô ấy về phòng tìm bác sĩ!” “Con… con điên rồi sao? Cô ta hại vợ con con…” Đúng lúc này, điện thoại di động của La Thanh Nhã vang lên, là Cổ Triệt gọi tới. Chị ta không kịp cản Cố Trường An, đành để Cố Trường An đưa người đi. Điện thoại vừa kết nối, giọng lạnh lùng của Cố Triệt truyền đến: “Tại sao xảy ra chuyện này? Anh cần lời giải thích!” La Thanh Nhã nghiêm mặt nói: “Đây không phải là ý kiến của em, là Đan Thu! Lần trước em và Đan Thu đến bệnh viện, thì tra ra sinh mạng thai nhi có dấu hiệu yếu, chắc là về sau sẽ sinh non. Không nghĩ tới cô ta lại muốn lợi dụng cái thai chết này để hại Hứa Trúc Linh.” “Em cũng nhận được điện thoại của bệnh viện mới biết, Hứa Trúc Linh cũng đã bị đổ cái tội này lên đầu rồi, cho nên em mới tương kế tựu kế! Nếu Cố Thành Trung muốn cứu Hứa Trúc Linh, vậy cậu ta chắc chắn tránh không được trách phạt. Trong gia pháp viết rất rõ, không chấp nhận những chuyện máu me.” “Em muốn Cố Thành Trung phải ngậm bồ hòn, hiện tại tất cả tình thế đều có lợi cho chúng ta, anh cũng không cần lo lắng, em sẽ xử lý tốt!” Cố Triệt nghe thế thì không khỏi nhíu mày. Nghe có vẻ không chê vào đâu được, Cố Thành Trung này thua thiệt là cái chắc. Nhưng nếu anh bỏ cuộc thì sao? “Em chắc cậu ta sẽ phấn đấu quên mình cứu Hứa Trúc Linh sao?” “Nếu không cứu, thì người phụ nữ này chắc chắn phải chết! Cũng tốt, loại trừ một cái đinh trong mắt cũng không tệ. Mà đứa bé của Đan Thu sắp sanh non, thêm người kế tiếp!” “Đừng hành động hấp tấp, anh sẽ về ngay, chờ anh về đã rồi nói tiếp. Em đã tra ra Cố Thành Trung đang ở đâu chưa?” “Cố Thành Trung vẫn đang bị kẹt giữa đường. Vận may của cậu ta hôm nay thật tệ, đường cứ tắc mãi. Xem ra trời cao cũng giúp chúng ta!” La Thanh Nhã nhịn không được đắc ý nói, xem ra hôm nay chính là ngày chết của Hứa Trúc Linh, cô không chạy nổi đâu! Cố Triệt nghe vậy mới yên tâm. Sau khi cúp điện thoại, La Thanh Nhã cũng không để ý đến Hứa Trúc Linh, chờ đợi Cố Triệt trở lại rồi nói. Mà giờ phút này, Cố Trường An đặt Hứa Trúc Linh ở trên giường của mình, dáng vẻ cô vô cùng đau đớn, nước mắt chảy ra, thấy mà thương. Cậu ta nhìn thân thể Hứa Trúc Linh mà không ngừng nuốt nước miếng, thật sự là quá hấp dẫn cậu ta. Cậu ta cố nén dục vọng, vì còn kiêng kỵ Cố Thành Trung. Hứa Trúc Linh vô cùng đau đớn, cô vẫn ôm phần bụng. “Đau… Đau quá…” Cố Trường An nghe vậy, cất giọng run rẩy: “Hay là… Tôi xoa cho cô nhé?” Ý thức của Hứa Trúc Linh không rõ ràng, nên cô vốn không biết cậu ta đang nói cái gì. Sau đó cô cảm nhận được có một đôi tay đè lên phần bụng, xoa nhẹ nhẹ. Thật sự đã giảm bớt đau đớn, nhưng dần dần, đôi tay này bắt đầu trở nên xấu xa. Nó đi một đường xuống đi, chui vào vạt áo, đụng vào da thịt của cô. Thân thể của cô rất ấm áp, mà tay cậu ta thật lạnh. Cô lạnh mà toàn thân run lên. Cô bỗng nhiên giật mình, cảm thấy trên người mình bị ai đè nặng, hơi thở của người đàn ông truyền vào trong mũi, cô ý thức được đây không phải Cố Thành Trung. Cố Thành Trung tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngả ngớn như vậy. Cô ra sức mở mắt, thì thấy gương mặt tham lam của Cố Trường An, cô sợ đến trắng bệch cả mặt, đẩy cậu ta ra. Cố Trường An bị dục vọng cuốn lấy, không kiềm chế được. Trên đầu chữ sắc có cây đao, dục vọng tới, còn e ngại cái gì? Cậu ta rất nhanh đã vứt Cố Thành Trung sau ót, bắt đầu gây rối. Sau khi cậu ta bị Hứa Trúc Linh đẩy ra ngoài, đáy lòng cũng nổi cơn tức. Cái con quỷ nhỏ này lại còn dám phản kháng, nếu không phải cậu ta xuất hiện đúng lúc, thì cô đã bị mẹ cậu ta đánh chết tươi rồi. Cậu ta cũng coi như là cứu cô một mạng, cô lấy thân báo đáp chẳng lẽ không phải là điều đương nhiên sao? Cố Trường An chợt mạnh bạo, lao đến lần nữa. Hứa Trúc Linh liều mạng giãy dụa nhưng không thể đẩy cậu ta ra. Vừa rồi Cố Trường An vội vàng không kịp chuẩn bị, hiện tại đã kịp chuẩn bị, nên Hứa Trúc Linh làm sao địch nổi sức của cậu ta. Cố Trường An bắt đầu mạnh bạo, xé rách quần áo của cô, đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa. “Cố Trường An, con ở bên trong làm cái gì đấy?” Cố Trường An đột nhiên bị người khác cắt đứt, cậu ta chửi bới một tiếng, sau đó bất đắc dĩ mở cửa. La Thanh Nhã chứng kiến con trai quần áo xốc xếch, sắc mặt ửng hồng, trong nháy mắt chị ta hiểu rõ có chuyện gì xảy ra. “Vợ con vẫn còn ở bệnh viện, đứa bé sắp không xong, mà con còn có tâm tư làm loại chuyện đó ở chỗ này sao?” “Con cũng không phải bác sĩ, con đến đó để làm gì? Con biết mấy người muốn loại bỏ Hứa Trúc Linh, nhưng con trai mẹ thích cô ấy từ rất lâu rồi, không thể để con nếm một chút sao? Nếu không, sẽ rất đáng tiếc!” La Thanh Nhã nghe lời hoang đường vậy thì tức giận đến mức đập vào đầu cậu ta. “Con sớm muộn gì cũng bị phụ nữ chơi đùa đến chết ở trên giường, làm sao mẹ lại nuôi ra đứa con trai như con vậy chứ? Bố con mà biết, nhất định sẽ đánh chết con!” “Không phải con còn có mẹ nữa sao? Con biết mẹ chắc chắn sẽ thương con chịu đòn, nhất định sẽ giúp con ứng phó với bố đúng không?” La Thanh Nhã cũng thông minh, rất xứng với Cố Triệt, nhưng lại… chiêu chuộng con cái! Từ nhỏ đến lớn, chị ta đều không đành lòng nhìn Cố Trường An chịu khổ, mỗi khi Cố Triệt muốn giáo dục cậu ta, thì đều bị chị ta ngăn lại. Dù sao lần này Hứa Trúc Linh cũng không chạy thoát, nếu con trai thích thì cứ để cho con trai của chị ta sung sướng cũng có sao? “Vậy con nhanh lên một chút, bố con đang chạy về đấy. Sau đó xử lý sạch sẽ một chút, biết nói thế nào không?” “Biết biết, Hứa Trúc Linh đẩy vợ con, hại con của con, vì để giải vây tội danh, nên có ý đồ dùng sắc dụ dỗ con giúp đỡ. Mà con uống rượu, nên ý thức không rõ, là người không biết thì vô tội… Đúng không?” Cố Trường An vừa cười vừa nói, dù sao đây cũng là màn kịch thường ngày của cậu ta, lại có La Thanh Nhã giải quyết tốt hậu quả, nên cậu ta cũng không e ngại cái gì. La Thanh Nhã nhìn bộ dáng như vậy của cậu ta, thì bất đắc dĩ cười cười, chọc chọc đầu cậu ta. “Chỉ con thông minh, giỏi ăn nói. Con nhanh lên một chút, mẹ canh ở dưới lầu cho con.” “Cảm ơn mẹt” Cố Trường An hưng phấn không thôi. Sau khi đóng cửa, cậu ta xoay người nhìn Hứa Trúc Linh trên giường, lộ ra nụ cười thô bỉ. “Người đẹp, tôi tới đây!” Cậu ta đã mơ ước lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đạt được mong muốn…