Hứa Trúc Linh đợi ở nhà họ Hứa không được bao lâu, La Thanh Nhã đã tới. Nếu không phải dì Lưu liều mạng ngăn, thì chỉ sợ móng tay La Thanh Nhã đã xé rách khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh rồi. Cô bị nhéo bị đánh, trên người của cô toàn là máu ứ đọng, ngay cả dì Lưu cũng vậy. La Thanh Nhã muốn mang cô về nhà để nghiêm phạt một trận, nhưng lại bị dì Lưu ngăn cản. “Bà Cố, dù cô chủ nhà chúng tôi phạm sai lầm, vậy thì cũng phải đợi ông chủ về đây. Bà Cố không thể mang cô chủ đi để lạm dụng hình phạt riêng được!” “Tôi thấy bà già bà đầu óc mê muội rồi! Cô ta làm hại con dâu tôi, mà tôi lại không thể làm vậy sao? Tôi lạm dụng hình phạt riêng cũng tốt hơn cô ta tâm địa ác độc đẩy con dâu tôi xuống lầu. Trong bụng con dâu tôi còn mang thai một tháng đấy! Rốt cuộc cô ta có phải con người hay không, cứ như vậy mà hại chết chắt trai của nhà họ Cố!” Trong lòng La Thanh Nhã còn hận chuyện Cố Ngọc Vy, nhưng bây giờ Cố Ngọc Vy không ở Đà Nẵng, cơn tức của chị ta đầy mình không chỗ trút, mà Hứa Trúc Linh lại ở đây. Chưa kể các cô là một phe, chị em đồng lòng! “Tôi không!” Cô liên tục lắc đầu: “Tôi không đẩy Hứa Đan Thu, tôi không có lý do gì phải làm vậy cả, tôi điên rồi sao? Sao tôi ra tay với một người phụ nữ có thai? Dì Lưu nói đúng, tôi phải đợi bố về đây, tôi sẽ không đi theo chị!” Cô liều mạng lui lại, nhưng lại bị La Thanh Nhã túm cổ tay. Móng tay La Thanh Nhã rất dài, nên bấm vào trong da thịt cô, làm cô vô cùng đau đớn. Cô không thể rời khỏi chỗ này, Hứa Đức Thắng chắc chắn sẽ không đánh chết mình. Nhưng nếu đi theo La Thanh Nhã, mình còn mạng sao? Buổi chiều là Cố Thành Trung về rồi, cô chỉ cần kéo dài thời gian đến đó là đượ! c “Cô đố kỵ trong bụng Đan Thu nhà tôi có con, cô đã có mối hận thù sâu sắc với Đan Thu trước đó, nên cô lại làm ra chuyện ác độc cũng không nói quá. Nhất định là cô muốn giả vờ rằng Đan Thu tự té xuống, để tẩy trắng mình!” “Tôi không làm, không có nhân chứng, chị không được ngậm máu phun người!” Đúng lúc này, Hứa Đức Thắng đã trở về, trầm mặt nói: “Ai nói không có nhân chứng? Hành vi phạm tội của đứa con gái ác độc như mày đã bị người ta nhìn thấy rõ ràng rồi!” Hứa Trúc Linh nghe vậy thì nhíu mày, sáng sớm hôm nay cô thức dậy rất sớm, không có ai trong phòng khách, làm sao lại có người có thể nhìn thấy được? Lẽ nào là… Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Hứa Đức Thắng đưa Thím Trương đến, cô nhận ra đó là bà già phụ trách quét tước vệ sinh ở nhà họ Hứa. Thím Trương và dì Lưu vào nhà họ Hứa gần như cùng lúc, họ vẫn luôn coi nhà họ Hứa như nhà mình. Cô dám khẳng định, khi đó thím Trương chắc chắn không ở phòng khách! Nhưng thím Trương cúi gằm mặt, rùng mình nói: “Lúc đó tôi đang lau sàn dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng cãi vã của cô cả và cô hai. Hình như là vì một chút chuyện nhỏ lúc trước, sau đó tôi thấy cô Hai đẩy cô Cả. Cô Hai… Có thể là hành động vô tâm, nhưng… Chính xác là đẩy người.” “Bà gạt người, bà có gan thì nhìn vào mắt tôi nói!” Hứa Trúc Linh gào lên. Thím Trương nghe vậy thì trong lòng run lên, sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe ra. Dì Lưu cũng đau lòng nhìn cô: “Bà và tôi nhìn cô Cả, cô Hai lớn lên, cô Hai ra sao, lẽ nào bà không rõ sao? Bà Trương, bà hãy nói thật đi!” “Nói thật…” Thím Trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Hứa Trúc Linh, còn có đôi mắt bị thương tuyệt vọng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Tất nhiên bà biết bản tính của Hứa Trúc Linh, nhưng bây giờ không phải là bà muốn mạng cô Hai, mà là ông chủ và nhà họ Cố không cho. Bà lấy dũng khí nhìn vào mắt Hứa Trúc Linh, nói: “Sự thật là như vậy, là cô Hai đẩy cô Cả..” “Thím Trương…” Giọng Hứa Trúc Linh run rẩy, trái tim cô đau rỉ máu. Tuy Thím Trương không qua lại nhiều với mình, nhưng cũng sẽ không quá gây khó dễ, hầu hết thời gian đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Cô và Thím Trương không có tình sâu nghĩa nặng, nên hiện tại bà hại mình, cũng không gì đáng trách. Trách chỉ trách… Nhà họ Hứa không dung tha mình, bố cô cũng không tin, vẫn luôn cảm thấy cô là một nỗi sỉ nhục. Cô tuyệt vọng, chỉ hi vọng Cổ Thành Trung về sớm một chút, nếu không mình sẽ thật sự xong mất! Hứa Đức Thắng nói: “Ông bà thông gia, là tại tôi sinh dưỡng ra đứa con gái độc ác như vậy, mới làm hại Đan Thu. Hiện tại Đan Thu đã gả vào nhà họ Cố, con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, chuyện Đan Thu sẽ do nhà họ Cố quản. Tôi sẽ không dung túng cho đứa con gái độc ác này. Ông bà thông gia muốn xử lý như thế nào cứ xử lý như thế nấy, dù có đánh chết, tôi cũng không có một câu oán hận nào!” Dù có đánh chết, tôi cũng không có một câu oán hận nào… Đây là những gì bố ruột của cô nên nói sao? Cả người cô phát lạnh, toàn thân run rẩy. Lúc này, dì Lưu cũng không bảo vệ được mình, cô bảo bà ấy đừng giãy giụa nữa, miễn cho lại đắc tội với La Thanh Nhã. Cô chủ động đứng ra từ phía sau dì Lưu, La Thanh Nhã lôi cô rời đi. Dì Lưu lòng nóng như lửa đốt, đợi sau khi Hứa Đức Thắng rời đi, bà lập tức chất vấn thím Trương. “Tại sao bà muốn hãm hại cô hai, bà biết rõ cô hai không phải là người như thế mà?” “Lưu Mai, bà đưng có ngu! Bà còn không nhìn ra sao? Ông chủ không tha cho cô hai!” “Vì sao, cô Hai cũng là cốt nhục của ông ấy mà!” “Ai dà, muốn trách thì trách mệnh của cô hai không tốt, muốn gả cho Cố Thành Trung. Tuy mặt ngoài quan hệ của Cố Thành Trung và Cố Triệt là anh em ruột, nhưng thực ra như nước với lửa! Ông chủ thiên vị cô cả, tất nhiên là coi trọng Cố Triệt. Hiện tại có cơ hội lật đổ Cố Thành Trung, bà cảm thấy ông ấy còn quan tâm tới cô Hai sao? Tôi chỉ thức thời mà thôi, bà cũng mau thông suốt đi, lấy lòng cô cả mới tốt!” “Cô Hai thì mặc kệ sao? Cô Hai bị bọn họ mang đi, còn có thể còn mạng sống sao?” Trái tim dì Lưu run rẩy nói. Tuy Thím Trương không đành lòng, nhưng nếu mình đã lựa chọn, thì không được phép hối hận. “Bà cứ tiếp tục như vậy, thì chết như thế nào cũng không biết đâu, tôi khuyên bà nên thông minh một chút! Bà đã vào nhà họ Hứa, vậy bà nên suy nghĩ cho ông chủ và cô Cả. Tôi mặc kệ bà, lời nên nói tôi đều nói rồi!” Thím Trương vội vã rời đi. Hứa Trúc Linh bị mang vào nhà La Thanh Nhã. Cố Triệt đã sớm rời khỏi nhà riêng, ở một biệt thự ở ngoại ô phía tây, hai thế hệ sống cùng nhau. Những người khác không trở về, ở đây chỉ có người hầu. La Thanh Nhã túm tóc của cô, kéo cô từ trên xe xuống, sau đó ném mạnh ở trên thảm trải sàn. Cô chật vật té ngã xuống đất, cô cố nén đau nhức, và hít một hơi khí lạnh. Không cầu xin, không gào khóc, cô không thể biểu hiện ra dáng vẻ đau khổ gì. Từ nhỏ đến lớn cô đều cứng rắn, cô nhất định có thể chống đỡ được đến lúc Cố Thành Trung trở về. La Thanh Nhã thấy dáng vẻ thẳng lưng của cô thì tức lên. Trực tiếp đá cô một cước, làm cô đau đến mức co người lên. Bên tai cô truyên đến tiếng chửi rủa của La Thanh Nhã. Chị ta đang trả thù đang phát tiết, từ sau khi Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung đính hôn, cuộc sống của chị ta không còn suôn sẻ, đều do con đĩ này! Cô còn tuổi nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, mà lại vọng tưởng muốn ngồi ngang hàng ngang vế với chị taI Loại đề tiện này, xứng sao? Chị ta lòng có oán hận, nên mặc dù quyền đấm cước đá không dùng sức lớn, nhưng cũng không phải thứ mà thân thể nhỏ kia của Hứa Trúc Linh có thể thừa nhận. Giờ này phút này, cô không nhịn được nghĩ đến lúc đầu ở du thuyền, mình bị Trình Anh hành hạ, cũng đau thấu xương như thế này. Thật ác độc… Một tội danh không có căn cứ, đã muốn mạng của cô!