Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Chương 242
Anh nhìn về phía Bạch Minh Châu, cô vẫn không kịp phản ứng, ngây người như phỗng.
Cô níu lấy ống tay áo của anh, nói: “Cái gì gọi là… Chẳng qua chỉ là em gái, chúng ta không có liên hệ máu mủ. Có phải anh lầm hay không, thật ra thì trong lòng anh cũng có em, chẳng qua là chính anh không biết mà thôi. Nếu không… tại sao anh lại bỏ hôn lễ mà đi?”
“Bởi vì trách nhiệm, anh muốn làm tròn nghĩa vụ với em, thâm căn cố đế suốt hai mươi mốt năm. Cho nên trong lúc nhất thời anh không cách nào dứt bỏ em, mặc kệ không để ý em. Đối với Cổ Ngọc Vy, anh nợ cô ấy, từ từ anh sẽ bù đắp cho cô ấy, nhưng… Nhưng anh muốn xác định tình cảm giữa em và anh trước đã.”
“Em không cần anh làm tròn nghĩa vụ với em, em cũng không thích anh chỉ là anh trai em, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm nhiều năm như vậy, tại sao… Tại sao lại thua Cố Ngọc Vy? Tại sao?”
“Anh xem em là em gái, nhưng anh xem cô ấy là người phụ nữ của mình… Đây chính là câu trả lời. Trước kia anh thương em, bảo vệ em, bởi vì sau khi ba mẹ qua đời, anh chỉ có em, anh phải đối xử tốt gấp bội lần với em, mới có thể đền bù tiếc nuối ba mẹ bỏ đi. Bây giờ, anh thương em bảo vệ em, là bởi vì báo đáp ân tình ba mẹ, bọn họ dưỡng dục anh thành người, không để anh chết đầu đường xó chợ. Cho nên, anh càng không thể để cho em xảy ra chuyện gì, em là huyết mạch duy nhất của ba mẹ, dù anh chết đi, cũng không thể để em xảy ra chuyện!”
“Anh, anh thương em còn hơn so với tính mạng của mình, vậy mà anh lại nói với em… Người anh thích thích là Cổ Ngọc Vy, không phải em? Sao… Làm sao có thể, nhất định là sai rồi. Nguyên Doanh, anh nhìn em thật kỹ đi, sở dĩ anh cảm thấy hứng thú với Cố Ngọc Vy, là bởi vì cô ấy giống như em, tính cách giống em, cho nên anh mới có thể cảm thấy hứng thú đối với cô ấy. Người anh yêu từ lâu hẳn là em, chứ không phải cô ấy!”
Bạch Minh Châu không chịu từ bỏ ý định, chặt chẽ níu tay Nguyên Doanh, dùng sức như vậy, giống như là níu lấy cả thế giới, không muốn để cho anh rời đi. Nguyên Doanh nhìn cô lệ rơi như mưa ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng âm ỉ đau.
“Minh Châu, trước kia đúng là anh quá hồ đồ, đối với chuyện tình cảm, anh không phân giới tuyến rõ ràng. Cho dù bây giờ anh biết, em không phải em gái ruột của anh, bắt anh lựa chọn giữa em và Cố Ngọc Vy, anh vẫn sẽ lựa chọn Cố Ngọc Vy.”
“Tại sao… Nhất định là do suy nghĩ của anh quá bảo thủ, thâm căn cố đế, cho nên mới ra nông nỗi này. Nguyên Doanh, chúng ta nhiều năm như vậy, anh cưng chìu em, yêu tôi suốt hai mươi mốt năm, bây giờ anh muốn tước đoạt hết thảy những thứ này, em không cho phép.”
“Anh không có tước đoạt, em vẫn là em gái anh thương yêu nhất…”
“Không muốn, em không muốn làm em gái anh!”
Bạch Minh Châu u uất đến mất khống chế, ôm lấy Nguyên Doanh thật chặt, hung hăng tìm môi anh hôn.
Nguyên Doanh gắt gao bấu vào bả vai Bạch Minh Châu, thẳng thừng gỡ cô ra.
“Minh Châu, đủ rồi, anh là anh em.” “Anh? Em không cần người anh này em thích anh, anh có nghe hay không, thích anh nhiều năm như vậy, có quỷ mới muốn làm em gái anh!”
“Nhưng mà… Chúng ta chỉ có thể là anh trai em gái, anh làm những chuyện hoang đường đối với em như vậy, anh sẽ nhận hình phạt từ chú, sanh sẽ cho em một câu trả lời hài lòng!”
“Anh… anh biết cả rồi?”
Bạch Minh Châu khiếp sợ nhìn anh.
Thật ra Nguyên Doanh vẫn là một người tương đối truyền thống, nếu đã xâm phạm thân thể cô, nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng mà, bây giờ anh tình nguyện nhận trách phạt, cũng không muốn ở bên cạnh cô.
Anh thật sự kiên định với tình cảm như vậy sao?
Anh đối xử với cô chẳng qua như anh trai em gái, không có nửa điểm tình yêu nam nữ?
Dù là…
Động lòng trong nháy mắt cũng được mà!
“Đúng, anh biết. Anh có lỗi với em, anh sẽ bù đắp cho em.”
“Anh lấy cái gì bồi thường? Đây là trong sạch cả đời của con gái, anh phải cưới em! Cưới em coi như trọn ân tình với bố mẹ, cũng đền bù cho em! Chúng ta không phải anh trai em gái ruột thịt, chỉ cần thông báo với mọi người, chúng ta có thể kết hôn hợp tình hợp lý! Nguyễn Doanh, cưới em đi!”
“Không thể nào.”
Nguyên Doanh sắc mặt nghiêm nghị, nói dẫn từng chữ.
“Giữa anh và em, chỉ có thể là anh trai em gái, sẽ không có những thứ khác. Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn đều là em gái phải cần bảo vệ, không có bất kỳ suy nghĩ quá đáng nào hết. Em mới vừa tỉnh lại, suy nghĩ quá nhiều không tốt cho sức khỏe. Anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, Ngọc Vy cũng vậy!”
Giọng nói Nguyên Doanh trong trẻo lạnh lùng, từ ngữ tuôn ra giữa hai cánh môi bạc phếch.
Ngay lúc này, mẹ Bạch cùng Hứa Trúc Linh đẩy cửa đi vào. Hai người vừa vặn gặp nhau dưới lầu, liền cùng nhau đi lên.
Bên trong phòng bệnh, bầu không khí có chút kiềm chế. Nguyên Doanh sắc mặt lạnh lùng, còn Bạch Minh Châu mặt đầy nước mắt.
“Thế này là sao?”
Mẹ Bạch khẩn trương hỏi.
“Không có gì ạ, thím đến đúng lúc lắm, phiền thím và cô Hứa chăm sóc Minh Châu. Cháu đi tìm chú có một số việc phải xử lý.”
Nói xong, anh cũng không thèm nhìn Bạch Minh Châu nữa, xoay người rời đi.
“Nguyên Doanh! “
Mặc cho Bạch Minh Châu ở sau lưng kêu gào tên anh ta như thế nào thì anh ta cũng giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.
Bạch Minh Châu kiệt sức rũ xuống, chỉ có thể níu chặt lấy ống tay áo mẹ Bạch.
“Thím, thím nhất định phải ngăn cản Nguyên Doanh, anh ấy muốn đi chịu xử phạt theo quân lện đấy, chú xuống tay nặng như vậy, chắc chắn Nguyên Doanh sẽ mất nửa cái mạng!”
“Cái gì? Chẳng lẽ là vì chuyện Cố Ngọc Vy? Cô Hứa, phiền cô ở đây chăm sóc Minh Châu, tôi đi trước một chút…”
Mẹ Bạch cũng vội vàng rời đi.
“Xử theo quân lệnh sao?”
“Chú tớ từ trước đến giờ rất nghiêm khắc, người nhà trong quân đội cũng không khác đồng đội, nếu như mình phạm sai lầm cũng phải chịu phạt như nhau. Mặc dù nhà không phải quân đội, nhưng chú tuyệt đối sẽ nghiêm khắc thi hành. Tớ còn nhớ vì không để tớ đầu quân, đêm hôm đó Nguyên Doanh bị chú đánh trầy da sứt thịt, nằm liệt giường cả tháng, suýt chút nữa mạng cũng không còn!”
Bạch Minh Châu khóc muốn tan thành nước, lo lắng Nguyên Doanh làm chuyện điên rô.
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, tim hung hăng run lên.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Ngọc Vy, cô cho rằng là vì chuyện hôn lễ ngày hôm qua, Nguyên Doanh mới đi nhận hình phạt.
Nếu như Cố Ngọc Vy ra mặt, ngăn cản Bạch Tùng Dương, không truy cứu trách nhiệm, vậy Bạch Tùng Dương cũng sẽ hạ thủ lưu tình.
Hứa Trúc Linh còn muốn chăm sóc cô, nhưng lại bị Bạch Minh Châu ngăn cản.
“Cậu đưa tớ trở về, tớ phải đi tìm Nguyên Doanh, tớ không ép anh ấy nữa.”
Tớ bỏ qua cho anh ấy, tớ thật sự bỏ qua cho anh ấy… Cả đời này tớ không chịu nổi nhất chính là thái độ khăng khăng cướng quyết của anh ấy, cái gì cũng phải theo quân lệnh quân đội. Trong bộ đội tất cả đều là quân lệnh quân pháp, không hề có chút tình người nào, anh lại không phải quân nhân chuyên nghiệp, chỉ là một bác sĩ mà thôi, làm sao chịu nổi. Tên điên này! Anh ấy đúng là điên mà!”
Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ hoảng loạn của Bạch Minh Châu, không nỡ lòng cự tuyệt, chỉ có thể dẫn cô rời khỏi bệnh viện.
Cô đi đứng bất tiện, nên phải mượn xe lăn của bệnh viện.
Hai người ngồi xe, chạy thẳng về Nhà họ Bạch.
Mà Nguyên Doanh đã đến trước một bước.
Bên trong phòng đọc sách…
“Chú, cháu biết mình phạm vào trọng tội không thể bù đắp, bôi nhọ danh dự nhà họ Bạch, thành người bất trung bất nghĩa. Cháu tự thấy hổ thẹn đối với Cố Ngọc Vy, cũng thấy thẹn đối với Minh Châu, không thể hoàn thành ước nguyện của cha mẹ nuôi, không chăm sóc Minh Châu đàng hoàng. Hai tội đều phải phạt nặng, xin chú xử phạt cháu.’ “Chuyện cháu và Cố Ngọc Vy chú biết, nhưng chuyện cháu và Minh Châu thì thế nào?” Bạch Tùng Dương nghi ngờ.
Nguyên Doanh cắn răng, cuối cùng không giấu giếm, đem chuyện mình say rượu hồ đồ tất cả đều khai hết. Bạch Tùng Dương nghe vậy, thốt nhiên giận dữ, một cái tát hung hãn quất đến.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
23 chương
10 chương
47 chương
124 chương
22 chương
19 chương
660 chương