Sáng sớm hôm sau, ở bệnh viện… Bạch Minh Châu đầu nhức như sắp nứt ra, lúc này mới tỉnh lại, cảm thấy cả người đều đau, khó mà thở được. Cô khát nước… Muốn uống ly nước, nhưng cô mới vừa nhúc nhích, liền làm Nguyên Doanh bên cạnh thức dậy. Anh đang ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, giấc ngủ không sâu, vừa cảm thấy động tĩnh lập tức mở mắt. Anh thấy Bạch Minh Châu tỉnh lại, tảng đá treo lòng cũng cuối cùng hoàn toàn buông xuống. Thấy cô tỉnh lại, mới coi như hoàn toàn an tâm. Anh nhấn chuông gọi, để bác sĩ đến kiểm tra, thật ra thì anh cũng có thể nhìn ra, nhưng dẫu sao anh không mang đồ nghề theo, để bảo đảm không sơ sót chỗ nào, vẫn nên để cho bác sĩ quan sát một phen. Bạch Minh Châu cũng không đáng ngại, ở bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian, là có thể xuất viện. “Nguyên… Nguyên Doanh…” Đợi sau khi tất cả rời đi, cô lẩm bẩm tên anh, cô cũng coi như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, còn có thể gặp lại anh, thật là quá hạnh phúc. Cô dựa vào ngực Nguyên Doanh, ôm anh thật chặt. Cả người Nguyên Doanh cứng ngắc, hai tay không biết nên để ở đâu. Anh nên đối xử với Bạch Minh Châu như thế nào. Rốt cuộc là em gái, hay là người dưng? Anh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng êm ái vỗ vỗ vào sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Minh Châu đừng phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cho em.” “Em… Em còn tưởng rằng em không bao giờ gặp lại anh nữa. Búp bê sứ của em đâu? Em đã làm vất vả như thế, em chỉ muốn tặng cho anh, nó ở đâu rồi?” “Vỡ rồi.” “Cái gì?” Bạch Minh Châu có chút đau lòng, cô làm rất lâu, không biết thất bại bao nhiêu lần: “Thật xin lỗi… Em không thể tham dự hôn lễ của anh, em hôn mê bao lâu rồi, sao anh lại ở chỗ em? Ngọc Vy tả… Chị dâu đâu?” “Hôn lễ của anh và Cố Ngọc Vy đã hủy bỏ, nghe thấy em xảy ra chuyện, anh lập tức chạy đến.” Nguyên Doanh không giấu giếm. Bạch Minh Châu nghe nói vậy, có chút khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Nguyên Doanh. Anh bỏ hôn lễ chạy ra ngoài, điều này chứng tỏ cái gì? Trong lòng Nguyên Doanh có mình, nghe thấy mình gặp nguy hiểm, ngay cả hôn lễ cũng không đoái hoài đến, hộc tốc chạy đến, chẳng lẽ cái này còn không thể chứng minh được sao? “Cho nên… Anh và Cố Ngọc Vy không có kết hôn, anh… anh vẫn còn độc thân?” “Đúng vậy.” “Vậy… Vậy thì tốt, em cũng cho là Cố Ngọc Vy không thích hợp với anh, anh hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn.” Bạch Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không kết hôn, vậy thì cô còn có cơ hội. Cô sẽ không bỏ qua, hai người họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô yêu anh sâu đậm nhiều năm như vậy, cũng phải có một kết quả. Cô chuẩn bị bày tỏ tình cảm của mình, không ngờ Nguyên Doanh mở miệng trước. “Minh Châu, em đối với anh…. Là tình yêu nam nữ, không phải tình cảm anh trai em gái, đúng không?” “Anh… anh biết rồi sao?” “Rất nhiều người còn nhìn rõ hơn anh, nhưng mà anh… Anh lại giống như kẻ ngu, không nhận ra được tình cảm của em dành cho anh. Anh vẫn luôn cho rằng em bị bệnh tâm lý, nhưng không ngờ tất cả đều là thật.” Nguyên Doanh khổ sở cười một tiếng, nếu như anh nhận rõ sớm một chút, có lẽ cũng sẽ không rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan bây giờ. “Ừ… Em thích anh, thích anh rất nhiều năm! Không phải tình cảm anh em, mà là tình yêu nam nữ!” Nếu anh đã vạch trần, cô cũng không cần phải giấu giếm. Cô lấy can đảm, siết chặt bàn tay nhỏ bé, lớn tiếng nói ra, từng chữ vang vang mạnh mẽ. Nguyên Doanh nghe vậy, khóe miệng có chút khổ sở. Thì ra, là thật. Cô ấy thích mình, em gái… thích anh. “Anh, em là người thích hợp với anh nhất, Cố Ngọc Vy… Cô ấy không thích hợp!” Cô vội vàng nói, cơ hồ móc cả trái tim, trực tiếp bày ra trước mặt Nguyên Doanh. “Cô ấy chính là tốt nhất, nếu như cô ấy không thích hợp với anh, vậy thì toàn thế giới sẽ không tìm được người thứ hai thích hợp nữa.” Nguyên Doanh nói dằn từng chữ. Bạch Minh Châu nghe nói như vậy, tim hung hăng đau nhói, vội la lên: “Làm sao biết chứ? Anh và cô ấy mới quen biết bao lâu đâu, tại sao lại thích hợp nhất với anh được? Cố Ngọc Vy mạnh mẽ, làm việc có chủ kiến, người đàn bà như vậy, làm sao anh thích được? Rõ ràng anh thích con gái trong sáng rạng rỡ, chẳng lẽ không đúng sao?” “Đó là ý nghĩ trước kia, khi đó anh có một em gái ngây thơ hồn nhiên, anh thích nhìn con bé cười ngọt ngào, thấy nó sống cuộc sống không buồn không lo. Cho nên khi chú muốn sắp xếp chuyện học đại học cho nó, anh mới liều mạng ngăn lại, chỉ hy vọng con bé không phải đương đầu với những công việc nguy hiểm này, có thể sống cuộc sống mình muốn.” Bạch Minh Châu nghe, cổ họng nghẹn lại. Cô em gái này chính là cô. Anh cũng nhớ trước đây anh nâng niu cô từng ly từng tí không phải sao? Chẳng lẽ cái này còn không sánh bằng Cố Ngọc Vy à? Nguyên Doanh tiếp tục nói: “Lúc đó anh suy nghĩ, nếu muốn tìm người yêu, nhất định phải giống như em gái anh, không cần phải hiểu biết quá nhiều, sẽ cười sẽ đùa với anh, để cho anh bảo vệ cô ấy là được rồi. Suy nghĩ một chút, đó chính là cảm giác thành công tiêu biểu của chủ nghĩa đàn ông. Nhưng sau đó, anh gặp Cố Ngọc Vy, cô ấy đúng là rất mạnh mẻ, rất có chủ kiến, rất khó khống chế. Cô ấy như một hạt tiêu nhỏ, cay nồng như thu hút, thích màu sắc tươi đẹp, làm việc sôi động, quả quyết nhanh nhẹn, chưa bao giờ lùi bước trước gian khổ. Về điểm này, cực kỳ giống Cố Thành Trung.” “Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy, cô ấy học sau anh hai khóa, là sinh viên mới năm thứ nhất đại học. Lúc anh gặp cô ấy, liền không nhịn được nghĩ đến em, nếu như em lên đại học, cũng sẽ có dáng vẻ tươi đẹp như vậy. Anh cho rằng cô ấy sẽ luôn như vậy, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, trước mặt anh cô ấy rất hướng nội, trở nên khôn khéo, biết cách làm người hài lòng, thích hỏi ý kiến anh, luôn gọi anh là đàn anh này nọ. Sau đó anh thi đậu nghiên cứu sinh quân y quân khu, lúc chưa tốt nghiệp cô ấy cũng theo anh, thật ra là cô ấy học nhảy lớp. Cô ấy chỉ cần ba năm, là học đủ tín chỉ bác sĩ, bảo muốn sớm tốt nghiệp, để cùng đi nghiên cứu sinh với anh.” “Lúc ấy anh còn cười cô ấy, bác sĩ chuyên nghiệp thì không cách nào vội vàng được. Rất nhiều kiến thức trong lớp rất hữu dụng, không phải chỉ dùng lý luận lấp đầy là có thể học được. Lúc ấy cô ấy đứng trước mặt anh, cười nói không sao hết, sẽ có anh dạy cố ấy những điều đó. Sau đó, đúng là anh đã dạy cô ấy.” “Cô ấy và anh tốt nghiệp cùng nhau, nhận nhiệm sở cùng nhau. Cô ấy là con gái, nhưng lại sinh hoạt trong quân đội, nơi chỉ toàn có đàn ông. Cô rất biết cách làm cho người thích, trong quân đội rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô cũng không nhận lời ai. Cô ấy cũng chưa từng nói là thích anh, muốn quen anh, ở bên anh hay gì hết. Thật ra thì từ lâu anh đã biết tâm ý của cô ấy đối với anh, chẳng qua khi đó anh một lòng lo cho sự nghiệp, cũng không nghĩ quá nhiều.” “Cô ấy chưa bao giờ ép anh, từ hạt tiêu nhỏ cứng rắn biến thành hoa hồng trắng khôn khéo, là ánh trăng chưa bao giờ biến mất sau lưng anh.” “Minh Châu, em và anh là hai anh em, cho dù không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, đối với anh, em cũng chỉ là em gái. Em có biết không?” Nguyên Doanh nhớ lại mình và Cố Ngọc Vy đã cùng nhau trải qua mấy năm nay, rất khổ cực, cũng rất gian khổ. Nhưng cô chưa bao giờ rời khỏi mình, cũng không tố khổ, yên lặng bầu bạn. Ngày dài tháng rộng, nương tựa lẫn nhau, đây mới là suy nghĩ trong lòng anh bây giờ. Lúc còn trẻ trung ấu trĩ, muốn tìm một cô bé vui vẻ náo nhiệt. Bây giờ trưởng thành rồi, mới biết cái gì là thích hợp mình. Minh Châu hai mươi mốt tuổi, Ngọc Vy hai mươi sáu tuổi. Cố Ngọc Vy lúc hai mươi mốt tuổi, cùng Bạch Minh Châu giống nhau như đúc. Nhưng bây giờ, cô hai mươi sáu tuổi, đã trâm lặng đi rất nhiều. Anh thích dáng vẻ trầm tĩnh của cô, cũng yêu tinh thân phấn chấn bồng bột của cô. Nguyên Doanh nghĩ đến Cố Ngọc Vy, khóe miệng nhoẻn cười, cuối cùng nụ cười từ từ trở nên khổ sở.