Mắt Mục Nhiễm Tranh nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt khẽ động. Anh không dám nghĩ, lúc đó Tô Lạc Ly tuyệt vọng đến. nhường nào. ý ` ` 4 ZÀ Chác chán cô đã đến nhà họ Tổ cầu xin khẩn thiết, ˆ nhưng nhà họ Tô lòng dạ sắt đá, chắc chản sẽ không để ý đến cô, có lẽ cô còn đi tìm Mộ Dung Dịch, nhưng cái tên Mộ Dung Dịch kia chính là kẻ cặn bã lòng lang dạ sóit Lúc đó, cô phải bất lực đến nhường nào? Khi cô gọi mấy chục cuộc điện thoại cho anh nhưng không kết nối được… Nghĩ đến đây, Mục Nhiễm Tranh nắm chặt tay thành quyền, gân xanh nổi lên! Vì sao lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh cô chứ? Tô Lạc Ly vỗ mạnh lên vai Mục Nhiễm Tranh. “Trời ạ, qua hết rồi, giờ không phải tôi vẫn ổn đó sao?” Mục Nhiễm Tranh quay đầu nhìn Tô Lạc Ly. Trên mặt Tô Lạc Ly là nụ cười bình thản. Cuối cùng anh cũng biết Tô Lạc Ly khác ở chỗ nào. Cô trở nên nhìn thấu tất cả mọi chuyện, tất cả của tất cả, dường như cô đều không để ý nữa… Mục Nhiễm Tranh như nghẹn xương cá, không thốt ra được câu nào. Tô Lạc Ly biết trong lòng Mục Nhiễm Tranh không thoải mái, mắt chọn bạn của cô trước giờ đều rất tốt, từ khi mới quen, cô đã biết người bạn Mục Nhiễm Tranh này. đáng giá. Mấy năm quen biết anh, thật sự anh giúp cô không ít việc. Nếu khi đó anh nghe máy, chắc chắn sẽ không nói hai lời, cho cô vay tiền. “Lạc Ly, xin lỗi..” Mặc dù cảm thấy lời xin lỗi không có tác dụng gì, nhưng ngoài câu xin lỗi, Mục Nhiễm Tranh không biết còn có thể nói gì nữa. “Trời ạ, giữa chúng ta còn cần nói xin lỗi sao? Hơn nữa, chuyện này cũng không thể trách anh, giờ tôi thật sự rất ổn, nguyện vọng duy nhất bây giờ là sinh một em bé” “Cái gì?” Mục Nhiễm Tranh liền trở nên phấn chấn. “Sinh em bé á, Kiêm Mặc muốn lên chức cậu, có lẽ vì biết mình không còn nhiều thời gian nữa, vì thế muốn thấy tôi có gia đình hạnh phúc, cứ giục tôi sinh em bé mãi” Tô Lạc Ly cười khổ. Đừng nói là làm mẹ, đến cái thân phận làm vợ này, cô cũng chưa chuẩn bị tốt. Thế nhưng, Tô Kiêm Mặc muốn, cô nhất định sẽ cố gắng. Mục Nhiễm Tranh há miệng nửa ngày, đến một câu cũng không thốt ra được. Thật ra, anh rất muốn nói với cô, đừng cứ sống vì Tô Kiêm Mặc mãi, cô cũng nên sống vì bản thân mình. “Vậy chồng cô…” “Chồng tôi? Đừng nhắc nữa, anh có biết không? Sau khi chúng tôi đăng kí kết hôn, suốt một năm ròng anh ta cũng không xuất hiện, một khoảng thời gian trước, Kiêm Mặc nhập viện, tôi chỉ một lòng muốn có con, vì thế mới đến quán bar, gặp được A Khanh…” Tô Lạc Ly thần bí sán lại gần Mục Nhiễm Tranh. “Tôi cảm sừng chồng mình…” Phụt… Cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu, vì sao chú anh phải giả vờ làm một tên trai bao, thì ra nguyên nhân là thế này! “Chuyện này tôi chỉ nói cho một mình anh, anh nhất định đừng có nói cho người khá! c Tô Lạc Ly vẫn hơi áy náy. Mục Nhiễm Tranh thở dài một hơi. Tô Lạc Ly à Tô Lạc Ly, cái đồ ngốc nhà cô! A Khanh chính là chồng cô đấy! Cô không có cắm sừng chú ấy đâu! Hơn nữa chồng cô còn là một nhân vật quyền lực rung trời chuyển đất! Mục Nhiễm Tranh cực kì muốn nói với Tô Lạc Ly, thế nhưng, vướng phải sự uy hiếp của Ôn Khanh Mộ, một chữ anh cũng không dám nói. “Hắc Thổ, anh có biết không? Đến giờ tôi vẫn chưa thấy mặt chồng mình nữa, dù sao có thấy hay không cũng không sao, ông chú hơn bốn mươi tuổi, có gì đáng xem chứ, có thể giúp tôi mang thai là được!” Tô Lạc Ly ảo não thở dài một hơi: “Được rồi, đi thôi” “ừ Mục Nhiễm Tranh lái xe tiễn Tô Lạc Ly về khu Rainbow, Tô Lạc Ly cũng chẳng giấu giếm Mục Nhiễm Tranh làm gì, dù sao anh cũng là người bạn mà cô hiểu rất rõ, cho anh biết nơi ở của cô, anh cũng không dám đến bừa. “Hắc Thổ, tôi đi đây, tạm biệt” Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Lạc Ly, trong lòng Mục. Nhiễm Tranh có cảm giác không nói thành lời. Khu Rainbow, ở đây có một căn bất động sản của chú anh, anh cũng có rất nhiều tiền, vốn cũng muốn đầu tư bất động sản, nhìn trúng khu Rainbow này, nhưng nghe. nói chú mua nhà ở đây, anh liền chuyển sang khu khác. Lúc này, bên trong một chiếc xe van sang trọng. Người vừa chạy xong sự kiện – Tiêu Mạch Nhiên mặt mày mệt mỏi, dựa vào trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Liên ngồi ở gi phụ, vì lo lắng làm ồn đến cô, cực kì nhỏ tiếng nghe điện thoại. Ngắt máy, Hạ Liên nhìn Tiêu Mạch Nhiên ở phía sau, vốn muốn lát nữa mới nói với cô. Nhưng Tiêu Mạch Nhiên từ từ mở mắt: “Là điện thoại của chị Nguyệt Như sao? Có chuyện gì thế?” Hạ Liên quay người lại. “Chị Mạch Nhiên, không có gì, là chuyện tốt, bên phía chị Nguyệt Như vừa nhận hai hợp đồng đại diện cho chị, hơn nữa điện thoại của chị Nguyệt Như sắp cháy máy rồi, kịch bản muốn mời chị tham gia đã chất thành đống cao!” Cho dù đã là nửa đêm, nhưng Hạ Liên vẫn vì chuyện độ nổi tiếng của Tiêu Mạch Nhiên bùng lên mà cực kì hưng phấn. Tiêu Mạch Nhiên chậm rãi nở nụ cười. Độ nổi tiếng trước kia của cô trở lại rồi, hơn nữa còn cao. hơn trước kia một tầng. “Đúng rồi, chị Mạch Nhiên, Mục Nhiễm Tranh bao trọn mười rạp chiếu đó! Chị xem xem anh ấy có mắt nhìn không, còn chưa đâu vào đâu, đã bắt đầu nịnh nọt người thím tương lai này rồi” Tiêu Mạch Nhiên cười nhàn nhạt. “Còn nữa, nghe nói phúc lợi gần đây nhất của tập đoàn Dark Region là vé xem phim “Yên hồng thiên hạ, cũng không biết chủ tịch Ôn mua bao nhiêu vé, người cứ âm thầm đối xử tốt với người khác như chủ tịch Ôn, thật sự là hiếm thấy nha!” Nghe đến đây, đôi mày Tiêu Mạch Nhiên cong lên, khuôn mặt vừa rồi còn mệt mỏi, giờ đã phủ lên một màu vui sướng. Hạ Liên bĩu môi, hơi thất vọng. “Thế nhưng, ngày mai chúng ta phải tham gia đoàn phim rồi, chị Mạch Nhiên cũng không có thời gian ôn chuyện với chủ tịch Ôn nữa” “Rồi sẽ có thôi” Tiêu Mạch Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố Z giữa đêm thâu vẫn lung linh ánh đèn đầy màu sắc. “Cũng đúng! Dù sao sự nghiệp của chị Mạch Nhiên đang đi lên, sau này thời gian ở cùng chủ tịch Ôn còn nhiều mài” Tiêu Mạch Nhiên không nói gì nữa, chìm trong suy nghĩ của bản thân. Khu Rainbow Về đến nhà, cũng không còn sớm nữa, Tô Lạc Ly tắm rửa xong rồi lên giường nằm. Ngày mai phải tham gia đoàn phim “Khuynh quốc: khuynh thành”, bộ phim này là một bộ phim truyền hình, có lẽ phải quay hai ba tháng. Từ lần trước cãi nhau, anh mãi không về nhà. Anh không về, cô có thai kiểu gì chứ? Tô Lạc Ly nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên gửi tin nhắn cho chồng mình. “Chồng, ngày mai tôi phải tham gia đoàn phim, lần này có lẽ phải hai ba tháng mới có thể về nhà” Thông báo một chút hành tung của mình cũng là điều nên làm. Ai bảo bọn họ là vợ chồng trên giấy tờ chứ. Hồi lâu không nhận được tin trả lời của chồng mình, Tô Lạc Ly thầm thở dài một hơi, vứt điện thoại sang một bên. Ai biết được, Ôn Khanh Mộ lại quay về! Hai ba tháng! Lúc Ôn Khanh Mộ thấy thời gian này, cảm thấy bản thân sắp điên mất rt Khoảng thời gian này, anh đang tức giận, vì thế mãi không về nhà, sau đó phát hiện hậu quả của việc tức giận, chính là tự trừng phạt chính mình! Đó là vợ của anh, dựa vào cái gì mà anh không về chứ? - ------------------