Trong băng lao Hạ Lan phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kinh diễm của Phượng Thiên Tuyết cực kì nhợt nhạt, thân thể xinh xắn lanh lợi bị mười tám sợi dây sắt quấn quanh, kìm chặt nàng trong băng lao!
Bốn phía tràn ngập khí lạnh thấu xương, một miếng băng trong suốt kia, đông hai chân Phượng Thiên Tuyết lại!
Phượng Thiên Tuyết hơi động một chút, thân thể bị dây sắt xuyên qua dường như bắt đầu tê liệt đau đớn, ngay cả khi nàng là thiên tài huyền thuật, căn bản không cách nào thoát khỏi nơi đây!
Trên trán Phượng Thiên Tuyết tràn đầy mồ hôi lạnh, ngũ quan vì đau đớn hầu như sắp méo mó, một dòng chất lỏng tanh ngọt trào lên cổ họng, nhuộm khóe môi thành đỏ tươi kinh người!
Nhưng đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng được mở ra, một nam một nữ đi tới, nam tao nhã tuyệt đại, tuấn dật vô song, nữ như thiên tiên hạ phàm, y sam phiêu dật!
Phượng Thiên Tuyết khẽ ngẩng đầu, động tác nhỏ như thế vậy mà lại đau đến tê tâm liệt phế!
Nhìn thấy đôi nam nữ kia, đôi mắt nhiễm máu của Phượng Thiên Tuyết tràn đầy thống hận, khàn giọng kêu lên: "Hạ Lan Dung Mặc! Sở Tích Nhi! Đôi cẩu nam nữ các ngươi... Ta dù có phải hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ bắt các ngươi phải nợ máu trả bằng máu! Hoàn trả gấp mười lần!".
Hạ Lan Dung Mặc, phu quân của Phượng Thiên Tuyết, nhưng lại thông đồng dan díu với đồ đệ Sở Tích Nhi của Phượng Thiên Tuyết, vì muốn chiếm lấy thân thể vĩnh sinh của Phượng Thiên Tuyết, sắp đặt thiết kế bắt Phượng Thiên Tuyết để trích lấy máu.
Thành thân hai năm, tất cả lời thề của Hạ Lan Dung Mặc, cũng bay đi như gió, hiện giờ khuôn mặt của hắn lạnh lùng, nhìn Phượng Thiên Tuyết chán ghét: "Thiên Tuyết, bản tôn không yêu ngươi, đáng ra ngươi không nên cưỡng cầu, nhưng ngươi lại dùng thân thể vĩnh sinh uy hiếp bản tôn thành thân với ngươi...".
Nội tâm Phượng Thiên Tuyết đau đớn, như bị vạn tiễn xuyên tâm! Điều nàng hối hận nhất chính là thành thân với Hạ Lan Dung Mặc!
Hai năm trước, nàng phát hiện mình có thân thể vĩnh sinh, liền nói bí mật này cho Hạ Lan Dung Mặc, nói nếu hắn cưới nàng, như vậy nàng sẽ luyện hóa máu của mình cho hắn kế thừa!
Thế nhưng tên cầm thú này lại không xứng làm nam nhân, lại thông đồng dan díu với đồ đệ của nàng!
Sở Tích Nhi này chính là hài tử mà Phượng Thiên Tuyết nhặt về, lúc ấy Sở Tích Nhi chỉ mới bảy tuổi, Phượng Thiên Tuyết chuyên tâm chiếu cố nàng ta ủng hộ nàng ta, dạy nàng ta một tay huyền thuật giỏi, nhưng lại không nghĩ tới cuối cùng bạch nhãn lang này cắn ngược lại nàng một cái!
Thống hận! Hối hận! Tuyệt vọng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú của Sở Tích Nhi hiện lên sợ hãi và thương hại, "Mặc... Hình như sư phụ rất thống khổ, không bằng chúng ta thả nàng đi đi?".
Phượng Thiên Tuyết nghe thấy cực kỳ buồn nôn, ả bạch liên vô sỉ này, lại còn giả bộ thiện lương ở trước mặt nàng? Tất cả đều do nàng ta âm thầm thúc đẩy, nếu không phải nàng ta giả bộ đáng thương vu oan Phượng Thiên Tuyết cắt đứt gân cốt của nàng ta, Hạ Lan Dung Mặc sẽ không thể ra tay nhanh như vậy!
Nếu như nàng cẩn thận hơn, có tâm một chút, nhất định có thể nhìn thấu toàn bộ tình hình!
"Sở Tích Nhi! Đồ bạch liên hoa buồn nôn vô sỉ ngươi, đừng tưởng rằng giả bộ thiện lương thì bản tọa sẽ tha thứ cho ngươi... Phượng Thiên Tuyết ta nguyền rủa các ngươi...".
"Câm miệng! Không được nhục mạ Tích Nhi!". Hạ Lan Dung Mặc lạnh lùng nói. Ống tay áo trắng như tuyết vung lên, hai luồng sát khí ngưng tụ thành kiếm quang, tàn nhẫn lăng liệt hướng thẳng về phía mặt Phượng Thiên Tuyết!
Xoẹt xoẹt xoẹt...
"A!".
Đôi mắt của Phượng Thiên Tuyết trừng lên tức giận, phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế! Mặt của Phượng Thiên Tuyết lập tức bị hủy, vết máu dữ tợn chảy ra! Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc tú lệ kia, hiện giờ đã trở thành một gương mặt dữ tợn như lệ quỷ!
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
15 chương
10 chương
116 chương
19 chương