Dark Region Phòng làm việc của chủ tịch. Doãn Cẩn vừa đến công ty liền bị Ôn Khanh Mộ gọi tới, Vui rạo rực đi vào trong phòng làm việc, vốn tưởng là chuyện công khai thân phận của bà chủ, kết quả vừa bước vào liền cảm thấy một dòng khí u ám ập tới. Lại nhìn lên, khuôn mặt Ôn Khanh Mộ quả thật đen như đáy nồi! Anh liền thu lại nụ cười, cả người cứng ngắc, đến sợi lông tơ cũng không dám làm càn. Tối qua chuyện phòng the không vừa ý? Cãi nhau với bà chủ? Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, sao một đêm đã thế này rồi? Không hợp lý nha! Đầu óc Doãn Cẩn tràn đầy thắc mắc. “Chủ tịch Ôn, anh tìm tôi có chuyện gì?” “Lập tức điều tra tất cả tư liệu về Tô Lạc Ly cho tôi! Một chút cũng không được bỏ qua!” Ánh mắt hung ác của Ôn Khanh Mộ nhìn thẳng về phía trước. Đôi mắt màu lam tỏa ra dòng nhiệt như ngọn lửa. “Á… không phải tư liệu về bà chủ đã đưa cho anh xem rồi sao? Tôi cảm thấy…” “Tôi muốn tư liệu chỉ tiết! Bạn của cô ấy, mỗi một người bạn, mỗi một người cô ấy từng tiếp xúc, tất cả tư liệu, tôi muốn tất cải” Ôn Khanh Mộ tức giận ngắt lời Doãn Cẩn. “Vâng” Doãn Cẩn không dám nói thêm gì nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì? Em yêu, rất nhanh chúng ta sẽ gặp nhau, nhớ là phải nhớ anh đó. Mỗi khi nhớ tới giọng điệu ám muội này, Ôn Khanh Mộ liền tức đến phát điên! Đúng vậy, nếu để anh biết là ai, anh muốn lột da kẻ đó ral “Vậy tôi lập tức đi làm” Doãn Cẩn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, bằng không lo rằng anh sẽ bị lửa giận này thiêu cháy mất! “Chờ chút” Ôn Khanh Mộ hé đôi môi mỏng, giọng nói cực kì lạnh lùng. “Chủ tịch Ôn, còn có chuyện gì sao?” Ôn Khanh Mộ trầm mặc một chút, nói chầm chậm: “Đàn ông tặng phụ nữ một chiếc lược là có ý gì?” Chương 64 Không phải em thì không cu Doãn Gẩn chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, anh không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ. Lược? Không lẽ có người tặng cho Tô Lạc Ly một chiếc lược? Nhưng với tình hình bây giờ, anh cũng không dám hỏi! “Kết tóc đồng lòng, dùng lược làm quà, ở cổ đại, lược đại biểu cho tự định chung thân, có ý nghĩa muốn cùng đối phương đầu bạc răng long, hiện giờ, lược là thứ phụ nữ mỗi ngày đều thấy, vì thế lại mang thêm ý nhớ mong, ngoài ra, còn có một cách nói, không phải em thì không cưới.” Doãn Cẩn vừa nói, vừa cảm thán bản thân ngày thường vì tán gái mà học không ít thứ. Bằng không, bản thân không trả lời được, cái mạng nhỏ. này… Lời anh vừa dứt, liền nghe “tách” một tiếng, Ôn Khanh Mộ bóp vỡ chiếc cố! c “Chủ, chủ tịch Ôn, anh bị thương rồi… có cần…” “Cút!” Ôn Khanh Mộ tức giận gầm một tiếng. Dõan Gẩn lập tức cúi đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng. Trên tay Ôn Khanh Mộ vốn đã có vết thương, tay phải anh quấn vải xô, may là bị thương ở lòng bàn tay, chiếc lược tối qua không phải là chiếc lược bình thường. Không phải em thì không cưới… “Hay cho câu không phải em thì không cưới!” Dù thế nào anh cũng không ngờ được, bên cạnh Tô Lạc Ly còn có nhân vật “không phải em thì không cưới” như này. Tô Lạc Ly ngủ một mạch đến trưa, trên người cực kì mệt mỏi, cứ cảm thấy xương cốt cả người đều rụng rời. Tâm trạng và cơ thể của cô đều nặng nề như nhau. Cô cảm nhận được, tối qua anh đeo bao. Đúng vậy, anh dùng biện pháp tránh thai. Là vì sao chứ? Cô hơi khó hiểu. Tô Lạc Ly cũng không lập tức rời giường, mà nằm trên giường nhắn tin cho chồng mình. “Tối qua vì sao phải tránh thai?” Tin nhắn trả lời của Ôn Khanh Mộ tới rất nhanh. “Tôi không muốn có con” Nhìn dòng chữ trên màn hình, Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy trong lòng cực kì lạnh lẽo, anh đã bốn mươi tuổi rồi, sao có thể không muốn có con chứ? Hay là căn bản anh đã có con rồi, vì thế không cần phải sinh con với mình nữa? “Tôi có thể tự nuôi con, tuyệt đối không tạo gánh nặng cho anh, hơn nữa, anh yên tâm, con của chúng ta tuyệt đối sẽ không tranh gia sản của anh” Tô Lạc Ly quá mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ. Hồi lâu, Ôn Khanh Mộ trả lời, chẳng qua, anh không nhắc tới chuyện sinh con. “Tự hỏi chính cô, chiếc lược trên tủ đồng hồ là thế nào?” Tô Lạc Ly liền quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường! Trời ạ, tối qua cô không ngờ chồng mình sẽ về, quên không cất chiếc lược đi! Còn có tờ giấy nhắn kia, và cả dòng chữ ám muội trên đói Nhất định chồng cô đã thấy những thứ này, vì thế mới không muốn sinh con! Tô Lạc Ly liền soạn một đoạn tin nhắn dài. “Đây là một người bạn trước kia của tôi, con người anh ấy hay thích đùa, anh đừng để trong lòng, tôi và anh ấy không phải như anh nghĩ, tin tưởng tôi” “Đã nói không phải cô thì không cưới rồi, còn là bạn bè? Tôi thấy không đơn giản như thết” “Cái gì mà không phải tôi thì không cưới? Tôi không hiểu anh đang nói gì, chỉ là một chiếc lược mà thôi” “Không lẽ cô không biết tặng lược có ý gì chứ?” Tô Lạc Ly nhíu mày, thật sự cô không biết tặng lược là có ýdl. Cô liền lên mạng tra xem đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý gì, nhưng nhìn thấy giải thích, lại càng suy sụp! Nhớ mong! Không phải cô thì không cưới! Cái tên Giản Ngọc này thật sự muốn hại chết cô mà. “Thật sự tôi không biết có ý gì, tôi và anh ấy đã rất lâu không liên lạc rồi, thật sự không biết vì sao anh ấy lại như thế, thật sự tôi không có giao tình gì với anh ấy” Ôn Khanh Mộ không trả lời nữa. Tô Lạc Ly thở dài một hơi, cũng không biết còn có thể giải thích gì nữa. Mặc dù hiện giờ khoa học phát triển, chỉ vài giây là có thể liên lạc được với người cách xa vạn dặm, nhưng có vài chuyện nhất định phải nói trước mặt sẽ tốt hơn. Cách gửi tin nhắn giải thích đi giải thích lại như này, quả thật không giải thích rõ ràng được. Cô nhắn một câu cuối cùng: “Có thời gian thì chúng ta gặp mặt đi, tôi giải thích với anh” Cũng không có tin đáp lại. Tô Lạc Ly nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, hai ngày này cô không hề liên lạc gì với Ôn Khanh Mộ. Sau đó, cô liền nhận được điện thoại của người phụ trách bên Quốc tế Tinh Hoàng, mời cô đến công ty một chuyến, đã sắp xếp được người quản lý cho cô. Tô Lạc Ly thay một bộ đồ thoải mái tồi đi thẳng tới Quốc tế Tinh Hoàng, vốn ký hợp đồng cần có nghi thức đoàng hoàng hoặc đến công ty ký. Nhưng vì lúc đó cô đang ở đoàn phim, lại thêm là người mới, trực tiếp ký luôn tại đoàn phim. Đây là lần đầu cô đến Quốc tế Tinh Hoàng. Tòa nhà Quốc tế Tinh Hoàng vẫn khí phái như trước, chẳng qua nhân khí không được như trước. Nghe nói lúc Quốc tế Tinh Hoàng phát triển nhất, trong bụi cây hai bên tòa nhà toàn là đám “chó săn”, nhà báo phóng viên ra ra vào vào, người quản lý nghệ sĩ cũng đi đi về về. Thường xuyên có thể thấy có người đi từ trong công ty ra, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng vây lấy. Nhưng hiện giờ, một mảnh tiêu điều. Đừng nói “chó săn” ngồi ở đây, ngay đến nghệ sĩ cũng rất ít, ngoài cửa thậm chí còn không có cả bảo vệ. Thật sự là dáng vẻ sắp bị phá sản. Tô Lạc Ly thở dài, hiện giờ có công ty chịu ký hợp đồng với cô là được rồi. Cô đến văn phòng đúng giờ hẹn. Lúc thấy người quản lý của mình, cô cảm thấy cả người đông cứng lại. Nói không thành lời, cũng không động đậy được. Từ Tinh Như! Vậy mà lại là Từ Tinh Như! Bi “xin chào, tôi là Từ Tinh Như, từ nay sẽ là người quản lý của cô” - ------------------