Tổng tài bá đạo thật trẻ con

Chương 236 : Một chút xíu

Trong đó có một icon, là hình động. Một cô bé cực kỳ đáng yêu đang cầm nước mắt, bên trên còn thêm dòng chữ: không phải người ta cố ý đầu, lần này tha cho người ta nha, đánh nhẹ chút có được không? "Mấy thứ này ở đâu ra thế?" "Lấy ở chỗ Hắc Thổ, còn giận không?" "Hừ!" "Đừng tức giận nữa, không phải tôi cố ý đầu, để anh đợi lâu như thế, chờ về nhà sẽ bồi thường cho anh" Gửi những thứ này xong, Tô Lạc Ly cảm thấy không đúng lắm. Lẽ nào đây không phải là lời mà đàn ông nói với phụ nữ sao? Vì sao một cô gái như cô lại phải nói những lời này với chồng mình chứ? "Đánh thì nhất định phải đánh, nể tình em tốn công tốn sức nịnh nọt, sẽ đánh nhẹ hơn một chút." Tô Lạc Ly bĩu môi, nhìn người đàn ông thích muốn chết nhưng vẫn cứng miệng này. "Sẽ đánh nhẹ một chút sao?" "Một chút xíu." Đọc được câu trả lời của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly suýt hộc máu! | Cái tên trẻ con này, Ôn ba tuổi! Vì đã mất quá nhiều thời gian với Giản Ngọc, hiển nhiên là không có thời gian để video call nữa, ngày mai Tô Lạc Ly còn phải quay phim, ngày mai Ôn Khanh Mộ cũng còn phải đi làm. "Được rồi, không nói nữa, tôi sắp về rồi." | "Lúc nào thì về? Tôi đi đón em." Ngắm trời, ngắm trăng, ngóng trông đến ngày đó. Ôn Khanh Mộ cảm thấy bản thân ở nhà một mình đã lâu lắm rồi. "Kế hoạch quay phim của chúng tôi còn có hai ngày, sắp rồi, sắp rồi" "Quay xong là về ngay cho tôi, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về đánh!" Ôn Khanh Mộ thuận tiện gửi một icon cười ranh mãnh. Về khoản icon này, Ôn Khanh Mộ cũng không thích, icon của anh toàn bộ là con có sẵn trên hệ thống. Thậm chí lúc trước anh còn không nhắn tin wechat gì đó, là sau khi quen Tô Lạc Ly thì mới dùng. "Ngủ đi, ngủ ngon" "Không hôn một cái sao?" Tô Lạc Ly lập tức gửi một icon hôn. Ôn Khanh Mộ cũng trả lời cô một icon. Hai ngày quay phim trôi qua rất nhanh, cuối cùng "Chuyến đi lãng mạn" đã đóng máy, mọi người đi khắp hơn nửa đất nước, cũng coi như đặt một dấu chấm viên mãn ở đây. Cả đoàn phim tụ họp ăn liên hoan đóng máy cùng nhau, Tô Lạc Ly và Hình Triều Dương cùng ngồi máy bay bay về thành phố Z. Trong quá trình quay phim, hai người tiếp xúc cũng coi như hòa hợp, Hình Triều Dương là đàn anh, cũng cực kỳ chăm sóc cho Tô Lạc Ly, diễn xuất đương nhiên là cũng rất tốt, Tô Lạc Ly cũng học được không ít. Chỗ ngồi của hai người ở trên máy bay cũng gần nhau. "Lạc Ly, em có thời gian không? Trưa nay đến nhà tôi đi?" Chiều hôm qua đóng máy, tối qua liên hoan đóng máy, thật ra hai người không nhất định phải ngồi cùng một chuyến bay quay về. Nhưng hai người không hẹn mà lại chọn cùng một chuyến bay, có lẽ là do nóng lòng về nhà. "Hả?" Trước lời mời đột ngột của Hình Triều Dương, Tô Lạc Ly cũng không biết làm sao. Cô đã hứa với Ôn Khanh Mộ, quay xong sẽ về ngay. "Cái này." "Em có lịch trình sao?" "Không có" Mặc dù cô không có việc, nhưng cô có chồng! "Vậy thì về nhà với tôi đi, tôi đã hứa với vợ tôi, trưa nay nhất định phải dẫn em về, cô ấy là người hâm mộ của em, cực kỳ thích em." Hình Triều Dương khi không quay phim hiền lành hơn lúc quay phim rất nhiều. Thật ra cá nhân Tô Lạc Ly cũng rất muốn giao lưu nhiều một chút với Hình Triều Dương. "Thế nào? Rất khó xử sao? Cho dù là rất khó xử thì em cũng phải đồng ý, tôi đã thề thốt trước mặt vợ tôi rồi, trưa nay mà tôi không dẫn em về, chắc là phải quỳ vẫn giặt mất". Lời này trực tiếp chọc cho Tô Lạc Ly bật cười, không ngờ ngoài đời Hình Triệu Dương lại bị vợ quản nghiệm như thế. "Vâng" "Vậy xuống máy bay thì chúng ta đi cùng nhau." Tô Lạc Ly thể hiện là đồng ý. Hình Triều Dương hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như thở phào một hơi. "Em có biết không? Thật ra, vợ tôi cực kỳ không muốn cho tôi quay phim của đạo diễn Nghiêm, lúc trước tôi từng hợp tác với đạo diễn Nghiêm, sau khi vợ tôi xem xong, liền luôn nói quá biến thái, về sau kiên quyết không cho tôi nhận nữa." "Vậy về sau vì sao lại nhận chứ?" Thật ra Tô Lạc Ly hợp tác hai lần với Nghiêm Kha, cô cũng biết, yêu cầu của Nghiêm Kha thật sự là quá cao! Không chừng lần sau cô cũng không hợp tác với Nghiêm Kha nữa. "Vì vợ tôi nghe nói em diễn nữ chính, lập tức bảo tôi ký hợp đồng, cũng không suy nghĩ gì cả! Người phụ nữ này rất không có tiết tháo, cứ bán tôi như thế." Hai người cùng bật cười. | "Cô ấy cực kỳ thích em, từ lúc quay Yên hồng thiên hạ đã nói, anh xem đi, cô bé này nhất định sẽ nổi tiếng, khi Âm thanh hoa nở lên sóng, cô ấy xem tổng cộng 6 lần! Còn mời mọi người trong phòng làm việc của cô ấy xem nữa!" Vậy mà Tô Lạc Ly lại không biết cô còn có người hâm mộ cuồng nhiệt như này. | Quen thêm một người bạn cũng không phải là chuyện xấu. Vì chiều nay Ôn Khanh Mộ còn phải họp, vì thế anh không đến đón Tô Lạc Ly mà cử Doãn Cẩn tới. Vừa xuống máy bay, Tô Lạc Ly liền lập tức gọi điện cho Doãn Cẩn, nói là cô qua chỗ người bạn một chuyến. Người quản lý của Hình Triều Dương đến đón sân bay, đưa hai người tới nhà của Hình Triều Dương. Mạnh Gia Gia đã chờ ở nhà rất lâu, khoảnh khắc cửa mở ra, cô ta kích động ôm lấy Tô Lạc Ly, gần như bật khóc. Hình Triều Dương lớn hơn Mạnh Gia Gia mười hai tuổi, vì thế tuổi tác của Mạnh Gia Gia và Tô Lạc Ly cũng xấp xỉ nhau. Khi bọn họ vừa kết hôn, bên ngoài không hề thấy cặp vợ chồng này khả quan, nhưng không ngờ bọn họ luôn ân ái như lúc ban đâu. Tính cách Mạnh Gia Gia tùy tiện, xóa đi cảm giác gò bó của Tô Lạc Ly rất nhanh. "Lạc Ly, để chào mừng em, tôi đã tự mình xuống bếp làm vài món ăn đấy!" Hình Triều Dương ở bên cạnh lập tức mang biểu cảm cực kỳ tổn thương. "Anh nói này vợ, khó khăn lắm người ta mới tới một chuyến, có phải em muốn lần này là lần cuối cùng không?" Lời nói bóng nói gió này, Tô Lạc Ly cũng hiểu được, tay nghề nấu nướng của Mạnh Gia Gia không quá tốt. Còn Hình Triều Dương mới là người nấu nướng trong nhà. "Em nói cho anh biết, vì Lạc Ly, để nấu hai món này, em đã học mấy ngày liền, đảm bảo là ngon!" Ba người đang nói, bỗng trong phòng vọng ra tiếng trẻ con khóc thút thít. Mạnh Gia Gia đi vào trong phòng, khi đi ra, còn ôm một cô bé đáng yêu ở trong lòng. Con gái của Hình Triều Dương và Mạnh Gia Gia, năm nay đã 2 tuổi, là một cô bé mắt to đáng yêu. Trên weibo của Hình Triều Dương cũng từng đăng hình con gái, nhưng đều đã che mặt, hoặc là chỉ là bóng lưng. | Lần này, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng được thấy người thật. "Đây là con gái tôi, tên ở nhà là Nha Nha, Nha Nha, con xem, nhà có khách, đây là thần tượng của mẹ, chị Lạc Ly." Hình Triều Dương vừa nghe thấy cách xưng hô này, liền không vui. "Em để Nha Nha gọi chị Lạc Ly, vậy anh thì thế nào?" Mạnh Gia Gia liền lườm Hình Triều Dương. "Ai bảo anh già chứ?" "Vậy mà em còn cứ muốn cưới anh?" Cảnh tượng vợ chồng đầu khẩu hàng ngày chọc cho Tô Lạc Ly bật cười, lại nhìn con gái của bọn họ, Nha Nha, một nhà ba người thật sự rất hạnh phúc.