Tổng tài bá đạo thật trẻ con
Chương 229 : Em tin tôi không
“Em biết lần chúng ta gặp nhau ở quán bar, tôi đến làm gì không?”
“Tìm phụ nữ”
Cái này còn cần hỏi sao? Nửa đêm đến quán bar, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Ôn Khanh Mộ ghé sát tai Tô Lạc Ly, khẽ nói ba chữ.
“Phá đời trai”
Cái gì?
Khi nghe thấy ba chữ này, Tô Lạc Ly thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Thật sự là không nhịn được, Tô Lạc Ly trực tiếp cười thành tiếng.
Ôn Khanh Mộ lườm cô: “Biết thế đã không nói cho em”
“Vậy anh và Tiêu Mạch Nhiên…”
Chắc là không có quan hệ đặc biệt gì nhỉ?
“Chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, quan hệ của cô ta và Dạ Bân tốt hơn một chút, tình nghĩa chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thời gian tôi chơi với Dạ Bân lâu rồi, thì cũng quen cô ta, ngoài ra thì không còn gì cả”
Mặc dù Tô Lạc Ly cảm thấy không có gì, nhưng vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
“Nhưng tôi cảm thấy hai người cực kỳ thân mật, anh đối xử với cô ta rất tốt.”
Tài nguyên tốt nhất của cả Quốc tế Tinh Hoàng đều giao cho Tiêu Mạch Nhiên, điều này còn không thể chứng minh điều gì sao?
“Nhưng tôi nợ ân tình của cô ta”
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ liền trầm xuống, dường như đang nhớ lại ký ức không tốt đẹp gì đó.
“Ân tình gì?” Tô Lạc Ly vẫn không khống chế được sự tò mò của mình.
Ôn Khanh Mộ cụp mắt nhìn người trong lòng mình.
“Ân tình gì thì em không cần quan tâm, tóm lại là em tin tôi đi, tôi và cô ta không có quan hệ gì khác. Em tin không?”
Tô Lạc Ly híp mắt cười xán lạn.
Hai người cùng nhau híp mắt cười xán lạn.
Ôn Khanh Mộ rút cánh tay trên người Tô Lạc Ly về.
“Được rồi, tôi phải đi rồi.”
Anh trực tiếp đứng dậy, cầm lấy quần áo của mình.
“Anh phải đi à?” Nụ cười trên mặt Tô Lạc Ly lập tức biến mất.
“Chuyến bay bảy giờ sáng phải quay về, từ đây đến sân bay mất ba tiếng, ở đây thật sự là quá hẻo lánh, em nói xem giờ tôi có phải đi hay không?”
Vừa nói, Ôn Khanh Mộ vừa mặc quần áo.
Tô Lạc Ly không nói năng gì.
Cô nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng, nếu phải đi chuyến bay lúc bảy giờ, quả thật là sắp phải đi rồi.
Anh đã sớm đặt chuyến bay lúc bảy giờ, nửa đêm mới tới, vì thế đã tính xong thời gian, tối nay làm tình với cô hai lần, xong là đi ngay!
Người đàn ông này coi cô là gì chứ? Vẫn chỉ là một công cụ phát tiết dục vọng sao?
Làm tình xong liền đi ngay!
Ôn Khanh Mộ thấy hồi lâu mà Tô Lạc Ly không nói gì, mặc xong quần áo rồi nhìn cô.
“Sao thế?”
“Không sao”
Tô Lạc Ly trực tiếp nằm trên giường, đắp chăn.
Dạ Bân từng nói với anh, khi phụ nữ nói không sao, vậy nhất định là có chuyện.
Ôn Khanh Mộ lập tức đi tới bên cạnh giường.
“Tức giận sao? Không nỡ cho tôi đi?”
“Nỡ!” Tô Lạc Ly trùm kín chăn, không thò đầu ra.
Ôn Khanh Mộ trực tiếp kéo chăn ra.
“Miệng nói một đẳng lòng nghĩ một nẻo, rốt cuộc là làm sao thế?”
Tô Lạc Ly mở mắt ra.
“Khó trách lúc đầu anh nói hai lần, thì ra anh đã bấm thời gian rồi! Đến chỉ để làm Tình với tôi, có đúng không? Anh đi đi, về sau đừng đến nữa!”
..Ôn Khanh Mộ cực kỳ bất lực, gần đây anh. rất bận, có thể dà tối, đã là không dễ dàng gì.
Anh đặt chuyến bay lúc bảy giờ, vốn dĩ là vì lúc chín giờ có một cuộc họp quan trọng.
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, không nói gì, mà cởi dần quần áo vừa mặc lên người xuống.
“Anh làm gì?”
“Không đi nữa! Tối nay ở với em!”
Ôn Khanh Mộ cởi quần áo xong, chui vào trong chăn, lại ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Anh mà bận thì đi làm đi, tôi không sao”
Tô Lạc Ly cũng biết lời vừa rồi có hơi vô lý, có lẽ là anh thật sự rất bận.
Nhưng phụ nữ khó tránh khỏi trong lòng khó chịu, cáu giận cũng là chuyện bình …. thường.
“Không sao, tôi đổi chuyến bay, tối nay ở với em”
Nói rồi Ôn Khanh Mộ hôn lên trán Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhích thân người, nép sát vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Đừng động đậy…” Biểu cảm trên mặt Ôn Khanh Mộ hơi đau khổ.
“Sao thế?”
“Lực tự chủ của tôi kém, không nhịn được lại muốn em thì làm thế nào? Em đừng có đùa với lửa nữa!”
Tô Lạc Ly nhịn cười, thật sự không động đậy nữa.
Đã rất lâu mới gặp nhau, dường như hai người không nỡ ngủ, mặc dù Tô Lạc Ly biết năm giờ phải dậy, hiện giờ thời gian để ngủ … của cô không còn nhiều nữa..
“Lúc trước anh mua lại Quốc tế Tinh Hoàng, là vì tôi sao?”
Rất nhiều chuyện trước kia không tiện hỏi, giờ đều có thể hỏi rồi.
“Bằng không thì là vì ai2”
Tô Lạc Ly cười sung sướng.
“Nhưng tôi không hy vọng anh luôn ở phía sau giúp tôi”
“Vì sao?”
“Tôi muốn chứng minh là mình cũng có thể, tôi luôn tin tưởng, một người chỉ cần cố gắng thì có thể đạt được mục đích của mình, thế nhưng, tôi cố gắng lâu như thế, nhưng vẫn chưa được… Tôi không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, tôi chỉ muốn chứng minh là mình có thể”
Quen biết lâu như vậy, Ôn Khanh Mộ cũng. biết, trên thực tế, Tô Lạc Lý là một cối cực kỳ tự tỉ.
Có lẽ sinh ra trong một gia đình như thế, ai cũng có thể mắng chửi, lại trèo cao lên gia đình như nhà Mộ Dung, chắc chắn cũng bị không ít người coi thường.
Lòng tự tin của cô đã bị mài mòn dần từng chút một trong hoàn cảnh như thế.
Cô quá muốn chứng minh bản thân, quá khát vọng được chứng minh chính mình.
“Vì thế đây chính là lý do mà em muốn giấu chuyện kết hôn sao?”
“ừ”
“Được, vậy tôi hứa với em, trừ khi em muốn công khai quan hệ, bằng không tuyệt đối sẽ không công khai quan hệ của chúng ta”
Tô Lạc Ly hiểu ý, cười.
“Nhưng em phải nhớ là, ở trước mặt tôi, em mãi mãi không cần kiên cường, mệt rồi, đau đớn, đều có thể nói với tôi, không được giấu diếm, càng không được phép. giả vờ kiên cường.”
“Ừ”
“Nếu gặp phải vấn đề gì quả thật không thể giải quyết được, cũng phải nói với tôi ngay, để tôi giải quyết giúp em”
“Ừ”
Vì ở trong bờ ngực rộng của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly cảm nhận được sự yên tâm trước giờ chưa từng có.
Từ nhỏ tới lớn, cô luôn cảm thấy bản thân như quả cầu lông nằm giữa không trung, gió bay hướng nào, thì cô bay về hướng đó.
.. Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy cuối cùng có điểm tựa.. Nói rồi nói rồi, Tô Lạc Ly liền chìm vào giấc ngủ.
Ôn Khanh Mộ nhìn người phụ nữ trong lòng, khẽ hôn cô, đắp chăn cho cô, rồi chìm vào giấc mộng.
Hôm sau, năm giờ sáng, Tô Lạc Ly lưu luyến rời khỏi Ôn Khanh Mộ và chiếc giường ấm áp. năm giờ sáng mùa đông, trời vẫn tối om.
Đoàn phim đã bắt đầu bận rộn, phải chuẩn bị xong tất cả trước khi mặt trời lên.
Tiêu Mạch Nhiên cũng đã tới phim trường, hai người gặp mặt không khỏi hơi khó xử.
Tô Lạc Ly thấy Tiêu Mạch Nhiên không có ý để ý đến cô, cũng không đi tới nữa.
Khi Ôn Khanh Mộ tỉnh dậy, đã là bảy giờ, vô …. thức sờ sang bên cạnh, giường đã trống Anh dụi mắt, ngồi dậy.
Lấy điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện bên dưới có một tờ giấy nhắn.
Anh lập tức cầm lên.
Nét chữ xinh đẹp của Tô Lạc Ly đập vào mắt.
Truyện khác cùng thể loại
497 chương
116 chương
83 chương
15 chương
4 chương
99 chương