Tổng tài bá đạo thật trẻ con

Chương 207 : Hay là cô lỗ nh cho xon

Lễ nào là, Ôn Khanh Mộ thật sự đi đón cô, chẳng qua là không ngờ được Tiêu Mạch Nhiên sẽ ở đó? Vừa vào cửa, Tô Lạc Ly liền xông vào phòng khách. “Dì Phương! Lê Hoa!” Cô gọi vọng vào trong: “Mau qua đây, tôi có chuyện nói với hai người!” Dị Phương và Lê Hoa vội vàng ra đón như này?” Dì Phương vội vàng hỏi. “Phu nhân, cô có chuyện gì thế? “Di Phương, dì nghĩ kỹ lại xem, tối hôm trời mưa to mà tôi về nhà lần trước, ông chủ có về không?” Dù sao dì Phương cũng hơi lớn tuổi, có vài chuyện quả thật không nhớ được. “Trời ơi, phu nhân, thật là ngại quá, đã qua lâu như vậy, thật sự tôi cũng không nhớ nữa” “Không sao, dì nghĩ kỹ lại xem, gần đây số lần anh ấy về nhà cũng không nhiều” Dì Phương nhíu chặt mày: ” Quả thật tôi không nhớ là ông chủ có về.” Lúc này Lê Hoa cũng đi tới. Tô Lạc Ly lập tức nắm lấy tay cô ấy. “Lê Hoa, cái hôm mưa to tôi về nhà lần trước, có phải ông chủ cũng về không?” Tô Lạc Ly chỉ có thể đặt hy vọng lên lời Lê Hoa. “À..” Lê Hoa ôm đầu nghĩ, sau đó gật đầu “Trời ơi, xem cái trí nhớ của tôi này”’ Lê Hoa có chút dở khóc dở cười: “Hôm đó đúng là ông chủ có về, ngài ấy về rất vội vàng, lúc đó tôi đang lau bàn, tôi chào ngài ấy, ngài ấy còn không để ý đến tôi, v: vàng vàng quay về phòng ngủ, lúc đi ra trên tay còn cầm một chiếc áo khoác, chính là chiếc áo khoác màu xanh tím than kia của phu nhân!” Tô Lạc Ly lập tức cười. Xem ra cô đoán không sai. Thật ra người đàn ông này vẫn luôn không bỏ rơi cô, trong lòng anh luôn mong nhớ cô, có lẽ là vì trước kia hai người cãi nhau, anh còn đang tức giận. Tô Lạc Ly không muốn chậm trễ một giây nào nữa, lập tức bát xe, đến khu Diamond. Mục Nhiễm Tranh thấy Tô Lạc Ly quay lại lần nữa, liền nhíu chặt mày. “Cô nói xem cô và Tiêu Mạch Nhiên có gì để nói chứ? Nói chuyện với cô ta quan trọng, hay là chơi game với tôi quan trọng?” Mục Nhiễm Tranh mang dáng vẻ đang hỏi tội! “Trước tiên anh đừng nói chủ đề này, tôi kể cho anh chuyện này, nói xong tôi chơi cả đêm với anh cũng được!” ‘Vừa nghe thấy Tô Lạc Ly sẽ chơi game cả đêm cùng mình, Mục Nhiễm Tranh liền hứng khởi! “Nói mau, còn có chủ đề gì nữa? Mau nói cho xong, còn chơi với tôi!” Nhưng khi nghe thấy lời Tô Lạc Ly nói, sắc mặt Mục Nhiễm Tranh liền dần dần tối đi. Anh liên như quả bóng xịt hơi, đừng nói là chơi game, hiện giờ anh còn nghĩ muốn chết. “Anh mau phân tích giúp tôi, rốt cuộc trong lòng chú anh nghĩ cái gì? Có phải là giống với tôi đoán không? Thật ra anh ấy đang giận tôi, thật ra anh ấy không có quan hệ gì với Tiêu Mạch Nhiên, anh ấy chỉ lợi dụng chị ấy để chọc tức tôi thôi!” Tô Lạc Ly vui mừng hớn hở! Mục Nhiễm Tranh trừng mắt hung dữ nhìn cô. “Bản thân cô đã phân tích ra rồi, còn bảo tôi phân tích cái gì nữa?” “Vậy ý của anh là tôi phân tích toàn bộ đúng hết?” “Cũng tám chín phần mười, con người chú tôi là một người cực kỳ kén chọn, nếu chú ấy thật sự vừa ý Tiêu Mạch Nhiên, mang áo đến đón cô ta, tuyệt đối không thể mang theo quần áo cũ của cô. Cho dù không đến trung tâm thương mại mua mới cho cô ta, chắc chắn cũng sẽ mang một chiếc áo mà cô chưa từng mặc” Mặc dù, Mục Nhiễm Tranh cực kỳ không vui, nhưng vẫn nghiêm túc phân tích giúp Tô Lạc Ly. “Hơn nữa tính cách con người chú tôi cực kỳ kỳ lạ” “Kỳ lạ chỗ nào chứ? Rõ ràng là trẻ con! Cực kỳ trẻ con!” Tô Lạc Ly không nhịn được mà châm chọc, Ôn 3 tuổi! Thấy trên mặt Tô Lạc Ly lộ ra nụ cười rực rỡ, trái tim Mục Nhiễm Tranh dường như: đang nhỏ máu! “Cô xem xem, cô nói cô không yêu chú tôi, sau khi cô biết chú ấy cố ý chọc giận cô, liền vui mừng hớn hởi Suýt chút nữa thì nhảy lên nóc nhà rồi!” Tô Lạc Ly lập tức thu lại nụ cười, sờ mặt mình “Tôi có vui sao?” Mục Nhiễm Tranh hơi híp mắt, cúi đầu xuống, lại gân Tô Lạc Ly. “Cô không những vui, mà còn cực kỳ vuil Rất rất vuil” Tô Lạc Ly liền cười tươi như hoa. Mục Nhiễm Tranh hừ lạnh: “Yêu chú ấy như. thế, tỏ tình với chú ấy là được rồi.” “BốpI” Tô Lạc Ly vỗ tay: “Cứ quyết định như thế Mục Nhiễm Tranh trợn tròn mắt nhìn Tô Lạc Ly, anh nên cản đứt lưỡi mình đi, nói nhiều làm gì chứ? “Cô, cô thật sự quyết định tỏ tình với chú tôi à? Tô Lạc Ly nghiêm túc gật đầu. “Đúng thế, khoảng thời gian này tôi đã nghĩ ất cảm thấy tôi thật sự đã yêu. anh ấy, trước kia khi ở cùng Mộ Dung Dịch, tôi cũng chưa từng có loại cảm giác này, khoảng thời gian này không liên lạc với anh ấy, anh có biết không? Tôi đã sắp phát điên rồi!” Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lạc Ly, anh rất muốn nói, hiện giờ cô đã bị điên rồi. “Tôi cứ thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn, xem xem anh ấy có gửi tin nhắn cho. tôi không, hay là có gọi điện thoại cho tôi không” Tô Lạc Ly nhoẻn miệng cười. “Dù sao tôi và anh ấy cũng đã kết hôn rồi, khoảng thời gian trước anh ấy cũng đã tỏ tình, tôi tỏ tình với anh ấy cũng không có gì” “Cô là phái nữ nha, sao phái nữ có thể chủ động tỏ tình với phái nam chứ?” “Nhưng tôi cũng là vợ của anh ấy mài” Câu “vợ” này hợp tình hợp lý, Mục Nhi Tranh trực tiếp nghẹn lời, không có gì đáp lời. “Bạn học Tô Lạc Ly, cô đừng có một phút nóng nảy rồi làm ra quyết định khiến mình hối hận, tôi muốn nói là, chú ấy là Ôn Khanh Mộ” Mục Nhiễm Tranh cố ý nhấn mạnh ba chữ “Ôn Khanh Mộ”. Một người đàn ông giàu nứt đố đổ vách, quyền thế ngập trời! “Tôi biết, vì thế sau này tôi phải càng cố gắng hơn nữa, tôi muốn trở thành ảnh hậu, thị hậu, ít nhất, sau này nếu có người biết tôi là bà Ôn, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy anh ấy mất mặt” Câu này suýt chút nữa khiến Mục Nhiễm Tranh nghẹn chết. “Cô cô cô, cô thật sự quyết định rồi à? Trước kia không phải cô nói muốn ly hôn sao? Cô lại không muốn ly hôn nữa?” “Vì Kiêm Mặc, lừa dối, tôi không có tình cảm với anh ấy, chúng tôi chốc lát không ly hôn được, hơn nữa tôi còn muốn sinh con với anh ấy nữa, nếu tôi và anh ấy có thể bình yên sống cùng nhau, đẹp cả đôi đường” Tô Lạc Ly nhún vai. Trước giờ cô chưa từng có mục tiêu kiên định không đổi như lúc này. Thậm chí cô bất đầu cảm thấy cuộc sống của mình, bỗng trở nên sáng sủa rõ ràng. “Lạc Ly…” Không đợi Mục Nhiễm Tranh nói xong, Tô Lạc Ly lập tức xị mặt ra. “Tôi nói này Hắc Thổ, anh làm sao thế? Người bảo tôi tỏ tình với chú anh là anh, giờ cái này không được, cái kia không được cũng là anh, anh có ý gì thế?” “Tôi tôi tôi… Mục Nhiễm Tranh lắp bắp không nói được rõ ràng. “Tôi chỉ sợ cô hối hận.” “Hối bận cũng không sợ! Cuộc đời của tôi đã †ồi tệ như này, nếu có thể có một khoảng thời gian vui vẻ, đối với tôi mà nói đã là hời rồi!” “Vậy thì tốt, cô định bao giờ tỏ tình?” Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không có cách nào khác.