Đôi mắt sắc bén của Lương Phi Phàm bị khói thuốc khiến cho phải híp lại, anh không nhận ra được người phụ nữ bên cạnh mình bởi vì câu nói của mình mà tâm tư xoay một vòng. Có mấy lời cho là cả đời mình cũng không sẽ nói với cô, bây giờ đột nhiên mở ra lại không kiềm hãm được muốn cho cô biết tất cả mọi chuyện. Đại khái anh vẫn nghĩ rằng cô lần này chạy tới thành phố A để gặp mình vì khổ nhục kế của mình cho nên vẫn sợ cô với mình vẫn như gần như xa. Hơn một năm trước cuối cùng cũng thật sự là mình đã bởi vì Lương gia, Lương thị mà buông cô ra, cái tôi của cô quá lớn luôn không chịu nhận một chút thua thiệt nhưng những lời vừa rồi Bạch Lộ nói với Diệp Lan thật sự làm Lương Phi Phàm rung động. Hóa ra người phụ nữ của mình so với trong tưởng tượng của mình còn kiên cường hơn. Thêm nữa cô vẫn rất tin tưởng anh. Nếu như cô không tin lời nói của anh thì cô sẽ không thể như vậy, sẽ lựa chọn tha thứ cho anh. Lương Phi Phàm thừa nhận mình thật sự rất yêu người phụ nữ này, nhưng là vừa rồi mới thật sự cảm nhận được sự tin tưởng, bao dung, tôn trọng trong tình yêu. Bảo bối của anh đã đủ mạnh mẽ, có một số việc không nên chỉ cho cô biết một cách mơ hồ. Lương Phi Phàm nhẹ đưa đầu lưỡi liếm môi, anh vẫn bị ốm khiến giọng có mấy phần khàn khàn: “Sau đó anh phát hiện Diệp Lan đã bị dính vào ma túy liền biết thời biết thế, Diệp gia bên kia còn giữ chứng cứ bất lợi với cha anh, nếu như anh không nắm được gì trong tay thì sẽ không có cách nào để đối phó với con cáo già Diệp Tử Kiệt, Diệp Lan là con gái bảo bối hắn yêu thương nhất, Diệp Lan xảy ra chuyện nhất định sẽ khiến hành động của hắn bị rối loạn. Sau này đã chứng minh phương pháp này của anh quả thật không tệ, Diệp Tử Kiệt bây giờ mặc dù còn nắm chứng cứ về cha anh trong tay nhưng hắn đã không dám tùy tiện làm bậy.” Lương Phi Phàm đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai Bạch Lộ, ngón tay cái khẽ cử động, anh thở dài một cái, nhíu mắt nói: “Vốn muốn đợi thêm một thời gian, thời cơ hoàn toàn chưa đủ chín muồi, muốn chờ qua một thời gian ngắn nữa mới nói chuyện ly dị với Diệp gia, chuyện như vậy chỉ cần nói ra thì chẳng khác nào trở mặt.” Anh bóp nát điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi ném vào gạt tàn, bỗng nhiên cúi người ôm lấy Bạch Lộ, để cô ngồi ở trên chân mình. “...” Bạch Lộ theo bản năng đưa tay ngăn giữa ngực anh, nhíu mi: “... Làm gì?” “Ôm em một cái.” Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ cô, Lương Phi Phàm bấu gáy cô, giọng trầm thấp cực kì dịu dàng: “Bạch Lộ, em vừa rồi cực kỳ hấp dẫn, cho tới bây giờ anh cũng không biết hóa ra một người phụ nữ ở trước mặt anh mắng người khác sẽ lại hấp dẫn anh như vậy. Nếu như anh biết như vậy thì hơn một năm trước dù thế nào đi nữa anh cũng hẳn nên nói rõ ràng với em, em là một người phụ nữ vô cùng độ lượng, anh tin em có thể hiểu được cho anh.” Bạch Lộ thuận thế liền rúc vào trong ngực Lương Phi Phàm, khẽ thở dài một hơi, hai người giờ phút này giống như đã cởi bỏ được tất cả sự trói buộc trong lòng, cứ như vậy ôm nhau ngồi một chỗ, có thể cảm nhận được sự bình yên…  Thật ra muốn thống hận một người rất đơn giản nhưng cũng sẽ rất khổ sở, còn tha thứ cho một người có lẽ sẽ không đơn giản nhưng sẽ rất hạnh phúc. “Phi Phàm, anh nói co em chuyện năm đó của ba em, em không hề rõ ràng chút gì. Một năm qua thật ra em vẫn luôn đáng trốn tránh, nhất là năm đó sau khi anh nói với em khiến em không chịu được sự thật, bây giờ anh nói hết cho em, được không?” Lương Phi Phàm gật đầu một cái, bàn tay từ từ trên gáy cô đi xuống eo cô, kéo vào trong ngực mình một cái, sau đó mới cùng cô giải thích chuyện hơn hai mươi năm trước. Lương Phi Phàm nói xong lời cuối, rồi đem kế hoạch của mình một năm qua đều nói cho Bạch Lộ. “... Bạch Lộ, anh cũng không thể chối năm đó Lương gia nhà anh cũng có trách nhiệm, anh rất muốn đền bù, nhưng em hãy tin anh, cha anh tuyệt nhiên sẽ không chủ động làm chuyện không có tính người như vậy. Chuyện của cha em ông ấy cũng vẫn luôn canh cánh trong lòng, thêm nữa trước kia ông ấy thật ra cũng không biết em là con gái của La Vân, cha em năm đó dùng biệt danh.” “... Còn có, chuyện mẹ anh cùng cha em tương đối phức tạp, nhưng đó cũng đã là chuyện của đời trước. Một năm qua anh rất ít khi về nhà bởi vì trong lòng anh còn rất nặng nề. Thật ra thì mẹ anh… bà ấy những năm gần đây chắc cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ là hơn một năm trước anh rốt cuộc vẫn vì giữ danh dự cho Lương gia nên lựa chọn để em chịu ấm ức.” Lương Phi Phàm đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gò máy Bạch Lộ: “Thật xin lỗi, bảo bối. Bây giờ em đã trở lại khiến anh cũng được nhẹ nhõm một ít. Năm đó mẹ anh gây ra chuyện như vậy với mẹ em, anh biết ba chữ thật xin lỗi cũng không đủ để bày tỏ áy náy của Lương gia anh đối với Bạch gia nhà em, nếu như có thể anh muốn tìm một thời gian nào đó chính thức nói lời xin lỗi với mẹ em, thêm nữa… Đưa anh tới mộ cha em, anh cũng muốn nói với ông một câu thật xin lỗi.”