Có lẽ là do chú ý đến biểu cảm hơi căng thẳng trên gương mặt của Bạch Lộ, Hướng Long Cẩm mới hậu tri hậu giác quay mặt nhìn theo hướng nhìn của cô, và lúc nhìn thấy Lương Phi Phàm đang đứng đó, lòng anh cũng trầm xuống—   Trong chốc thoáng, phòng làm việc vốn đang ngập tràn khói lửa, bỗng trở nên yên ắng hết sức, hai người đều hơi bối rối đứng tại chỗ không biết nên làm sao. Cho đến khi tiếng bước chân vững vàng ở nơi xa ấy ngày càng tiến gần, trái tim Bạch Lộ cũng nhảy cao theo, gần như sắp lên tới cổ họng ….   “Thư ký Bạch, cà phê của tôi đâu?”   Cà phê?   Bạch Lộ không ngờ rằng, Lương Phi Phàm bước qua đây câu đầu tiên là hỏi cà phê?   Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, cô phản ứng không kịp, đầu óc cô trắng xóa trong một chốc thoáng, cuối cùng cô mới hoàn hồn, trả lời theo bản năng, “Xin lỗi Lương tổng, tôi lập tức mang qua cho anh.”   Ánh mắt của Lương Phi Phàm trầm xuống, ánh nhìn lia qua Hướng Long Cẩm và Bạch Lộ, nhưng không dừng lại lâu, đôi tay anh ung dung nhét vào trong túi quần tây, gương mặt cao quý tuấn tú không có nhiều biểu cảm, chỉ là lời nói anh thốt ra khiến trái tim chưa từng nhẹ nhõm đặt xuống của Bạch Lộ chốc thoáng đẩy lên tới cổ họng –   “Bây giờ là giờ làm việc, người vẫn luôn nhấn mạnh với tôi là bản thân tài giỏi biết bao, lại đang giải quyết chuyện cá nhân của mình ngay trong giờ làm việc, có phải là đang khiêng tảng đá đập vào chân mình không?”   Chỉ buông ra một lời cảnh cáo không nặng không nhẹ này, Lương Phi Phàm quay lưng đi vào phòng làm việc của mình, không cho người khác một cơ hội để giải thích.   Bạch Lộ đứng tại chỗ nhức cả đầu, hối hận chết đi được!   Chuyện ra như vậy, Hướng Long Cẩm cũng hơi áy náy, “Xin lỗi, anh không cố ý làm phiền lúc em công việc.”   Bạch Lộ giơ tay xoa vầng thái dương đang đau nhói, giọng nói hết sức mỏi mệt, “Anh về đi.”   Cô không muốn nói thêm gì nữa, hôm nay đúng thật là một ngày hoang đường. Cảm xúc của cô lúc này đã lên đến cực hạn, cô thật sự lo lắng nếu thêm một chút áp lực nữa cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.   Hướng Long Cẩm trông sắc mặt cô không tốt, nhớ lại lời nói ban nãy của Lương Phi Phàm, anh cũng hơi e dè, vốn dĩ ý của anh ta không phải là gây phiền phức cho Bạch Lộ, “Vậy anh đi trước đây, anh biết hôm nay em thăng chức, anh cũng mừng cho em, em hãy cố lên.”   Bạch Lộ không nhìn anh lấy một lần, chỉ sắp xếp lại các tập tài liệu bên tay, Hướng Long Cẩm không nhận được câu trả lời, muốn mở miệng nói gì đó rồi lại thôi, lúc sau anh ta rời khỏi phòng làm việc của cô.   Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạch Lộ mới ngẩn đầu lên, cánh cửa bằng kính đủ để cô nhìn thấy Hướng Long Cẩm vừa đúng biến mất ở góc quẹo hướng đối diện, lúc này cô mới thở phào, nhưng cũng không dám lãng phí thời gian nữa, cô nhanh chóng tìm ra thông tin liên lạc của Quan Triều, do thời gian gấp rút, nên cô chỉ hỏi Quan Triều về khẩu vị cà phê của Lương Phi Phàm xong bèn cúp máy.   Quan Triều nói với cô, Lương Phi Phàm chỉ uống cà phê đen đậm đặc nhất, không cần thêm đường, nhưng nhất định phải là cà phê xay. Bởi vì lúc trước phòng làm việc của tổng tài cơ bản là không ai cả, nên trong phòng trà nước cũng không có để cà phê xay. Bạch Lộ nhớ là bên đối diện công ty có một quán cà phê, nên cô bèn tức tốc chạy xuống lầu đi mua về.   Cả đi lẫn về, tốn không ít thời gian, đợi khi cô mang cà phê vào trong phòng làm việc của Lương Phi Phàm, đã là mười năm phút sau đó.   “Lương tổng, cà phê của anh.”   Bạch Lộ cẩn thận đặt cà phê bên tay anh, thấy anh đang chăm chú xem tài liệu không có phản ứng gì cả, cô cắn môi, cảm thấy câu nói giữ ở trong họng không nói ra thật không sảng khoái, cuối cùng cô không nhịn được, “…Lương tổng, thành thật xin lỗi, thật ra chuyện lúc này … tôi không phải cố ý… ừm, thật ra tôi muốn nói quan hệ giữa tôi và Hướng Long Cẩm đã không còn là”   “Tôi không có hứng thú biết được quan hệ của hai người là gì.” Cây bút máy đắc tiền trên tay anh dừng lại trên tờ giấy, ngòi bút để lại một dấu tích rất sâu, Lương Phi Phàm không đợi Bạch Lộ nói xong bèn ngắt lời cô, “Nhưng cô phải nhớ thân phận của mình và nơi mình đang đứng.”   Bạch Lộ bị câu nói không nể tình người của anh chặn họng, sắc mặt cô trắng bệch, cô biết mình có lỗi trước, giải thích thêm cũng không có ý nghĩa gì.   Cũng đúng, giải thích cũng đồng nghĩa với việc che đậy, sự che đậy chính là khởi nguồn của mọi sai lầm, thôi đi! Đã bị bắt tại trận, thật ra cô cũng biết, ấn tượng của mình trong lòng Lương Phi Phàm chẳng tốt tới đâu, thật ra cô muốn giải thích chẳng qua là mong anh đừng hiểu lầm chuyện gì, bởi vì Lương Tịnh Tiêu, nên hiện giờ cô thật sự không mong muốn có bất kỳ sai sót nào.   “Xin lỗi Lương tổng, tôi biết lúc nãy là do tôi thất chức, nhưng sau này tôi sẽ chú ý, tôi ra ngoài trước đây.” Cô khẽ cúi đầu với người đàn ông từ đầu chí cuối không hề ngước đầu lên nhìn mình, rồi mới bước ra khỏi phòng làm việc.   Đợi khi cánh cửa gỗ sồi nặng trĩu đóng lại, người đàn ông đang miệt mài trong đống tài liệu bỗng ngước đầu lên.   Đôi mắt sâu thẩm hút hồn ấy lóe lên tia sáng phức tạp khó đoán –   Hướng Long Cẩm, Bạch Lộ…   Ban nãy anh rõ ràng đã nghe thấy nội dung nói chuyện của họ, cho dù là tên ngốc cũng biết được, quan hệ của hai người này không tầm thường, nhưng còn Tịnh Tiêu là sao đây?   Bạch Lộ --   Cây bút máy trong tay bị ném trên bàn một tiếng ‘bạch’, Lương Phi Phàm khoanh hai tay lại, ngã sâu trên chiếc ghế bằng da thật, đôi môi quyến rũ bịm chặt lại, trong lòng đọc thầm hai lần cái tên này, chốc lát sau đôi môi anh cong nhẹ, đôi mắt đen tuyền cũng nheo lại trong vô thức. Xem thêm...