Đối diện với Tiêu Nhất Hàn, cô biết chắc chắn hắn sẽ làm gì đó với cô, nhưng cái cô không ngờ đến nhất, chính là sự tàn nhẫn của hắn vào lúc này. Phía trước chính là một căn nhà rộng lớn, trước cổng đã có rất nhiều chiếc xe đậu xung quanh, dự cảm có điều xấu sắp xảy ra, cô không khỏi sợ hãi nhìn hắn. " Tiêu tổng, đã chuẩn bị xong" Một người đàn ông cao lớn trong đám người bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn đi vào lập tức cúi đầu kính cẩn. Tiêu Nhất Hàn chỉ thản nhiên gật đầu, cũng không có trả lời, thậm chí hàn khí xung quanh người hắn càng thêm nồng đậm, sự tức giận lúc nãy với cô chưa hề giảm xuống, chỉ hung hăng kéo cánh tay cô một cách thô bạo, đem ném vào bên trong. Trước mắt cô chính là một bể nước to lớn được bao bọc bởi lớp thủy tinh dày đặc, cô có thể nhìn thấy rõ mực nước bên trong bể sâu như thế nào, bên trên chính là một sợi dây cáp bằng điện tử khổng lồ. Căn bản cô không biết hắn định làm gì với mình, chỉ sợ hãi lùi người về phía sau, rất nhanh liền bị hắn túm lại gần, giọng nói không khách sáo đánh thẳng vào lồng ngực mềm yếu của cô. " Doãn Lạc Lạc, để tôi cho cô nếm mùi vị nguy hiểm là như thế nào khi chọc giận tôi" lời nói vừa dứt, lập tức đã có hai người đàn ông khác mặc đồ màu đen kéo theo một dáng người phụ nữ khác vào, cô gái đó dường như có vẻ mặt rất sợ hãi, hai mắt bị bịt chặt bằng vải đen. " Tiểu An, Anh định làm gì cậu ấy, mau thả cậu ấy ra, anh không bằng súc sinh" Doãn Lạc Lạc tức giận hét lớn, điểm yếu của cô hiện tại chỉ có duy nhất Ân Tiểu An, hắn lại dám lợi dụng điểm này để đe dọa cô khiến cô phải hoàn toàn nghe lời hắn,Tiêu Nhất Hàn thật đúng là ác ma. " Lạc Lạc, cứu mình với" giọng nói của Ân Tiểu An đầy hoảng hốt, không ngừng giãy dụa, nhưng sức lực yếu ớt của một cô gái vốn đã chẳng là gì khi bị hai tên đàn ông cao lớn kia đang giữ chặt. " Tiêu Nhất Hàn, tôi cầu xin anh, tha cho cậu ấy đi có được không? Tôi sẽ không cãi lời anh nữa" Doãn Lạc Lạc kinh sợ run rẩy trong lồng ngực hắn, Tiêu Nhất Hàn có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy kịch liệt này của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười trào phúng. " Bây giờ cô đã biết sợ, cô nên biết chọc giận tôi cô sẽ có hậu quả như thế nào? Huống hồ, tôi đã cảnh cáo rất nhiều lần" âm thanh lãnh khốc truyền thẳng vào lỗ tai cô, khiến Doãn Lạc Lạc sắc mặt tựa như xác chết, sợ hãi nhìn chằm chằm hắn. " Lạc Lạc, lại là hắn ta ức hiếp cậu đúng không? Không cần cầu xin hắn ta, mình không sao?" Ân Tiểu An mặc dù sợ hãi nhưng không khỏi tức giận thay cho Doãn Lạc Lạc, cô biết Doãn Lạc Lạc đã cực khổ khi bị tên ác ma kia dày vò, cũng đã biết lý do vì sao cô liên tục nói xin lỗi cô vào lần trước, chắc chắn vì sợ liên lụy đến mình nên Doãn Lạc Lạc mới một mình chịu cực như thế này, khốn khiếp. " Để tôi cho cô cảm nhận nỗi đau này, tốt nhất không nên đối đầu với tôi, cô không có kết cục tốt đâu" dứt lời, hai tên đàn ông kia liền vác Ân Tiểu An treo vào trong sợi cáp to lớn kia, nút điều khiển trên tay hắn không chút lưu tình ấn vào, thân thể Ân Tiểu An dần dần bị hạ xuống mức thấp nhất, sau đó cả thân thể bị đưa vào bể bơi, Doãn Lạc Lạc run rẩy nhìn Ân Tiểu An vì mình mà bị liên lụy, trái tim khẽ đập mạnh liên hồi, đôi môi sợ hãi cắn chặt vào nhau. Ân Tiểu An toàn thân vô lực giãy dụa trong bể nước, không khí như bị rút cạn, khó thở như không còn sức lực phản kháng. " Đừng, đừng mà, tôi cầu xin anh, mau thả cậu ấy ra, tôi cầu xin anh" Doãn Lạc Lạc sợ hãi khóc thét lên, hai bên má ướt đẫm nước mắt, khóe mắt liên tục chảy ồ ạt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào bể nước, kinh sợ giật người ra khỏi cơ thể hắn, muốn xông lên cứu Ân Tiểu An. Nhưng chỉ cần nửa bước, hắn đã đem cô kéo mạnh về phía mình, để cho cô phải ghi nhớ chọc giận hắn cô sẽ có kết cục như thế này? " Cô nên biết trước hậu quả do mình gây ra" Tiêu Nhất Hàn đưa khuôn mặt tàn nhẫn lại gần mặt cô, lướt nhẹ qua vành tai, hơi thở ấm nóng khẽ phun vào, Doãn Lạc Lạc rụt người lắc đầu giãy dụa, chính mình sợ hãi khi nhìn Ân Tiểu An gặp nguy hiểm, nếu không nhanh thêm chút nữa, cô ấy sẽ bị ngộp thở chết mất, tên đàn ông trước mặt này, hắn giống như con ác quỷ khát máu không ngừng ra tay độc ác, bây giờ cô đã biết sợ rồi, cô thực sự rất sợ hắn, sợ hắn sẽ tổn thương đến Ân Tiểu An, sợ hắn sẽ giết chết người thân duy nhất bên cạnh cô, cô đã không còn gì để mất nữa rồi, hiện tại chỉ còn duy nhất một mình Ân Tiểu An, cô không muốn đánh mất, cũng không muốn cô ấy vì mình mà bị liên lụy. " Tiêu Nhất Hàn, tôi van anh, tôi cầu xin anh, anh nói gì tôi cũng nghe, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh nói tôi chết tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại, anh nói cái gì cũng được, xin anh hãy thả cậu ấy ra đi có được không, tôi cầu xin anh" Doãn Lạc Lạc gấp gáp mở miệng cầu xin hắn, khuôn mặt ngoại trừ nước mắt phủ kín đã không còn gì gọi là bình tĩnh hơn được nữa. Bàn tay nhỏ nhắn vô lực túm chặt vạt áo hắn, nỉ non mấp máy, cô giống như con cún nhỏ hoảng hốt sợ hãi, liên tục gào thét, nhìn thân thể Ân Tiểu An đang từ từ chìm sâu xuống đáy bể, trái tim như ngừng đập, lo lắng không cách nào cứu cô ấy được, cô đáng chết, bản thân tự dằn vặt vô số lần, cũng từng tự trách biết bao lần, chỉ hy vọng những người cô yêu thương sống thật hạnh phúc, nhưng hiện tại xem ra, cô chính là điềm xấu nhất đối với bọn họ, nếu không có cô, tất cả mọi người cô yêu thương cũng sẽ không xảy ra chuyện gì? Bất ngờ nộ khí càng thêm dâng trào, bàn tay siết chặt khuôn mặt cô lại, đến mức méo mó vặn vẹo lại, cũng chỉ khiến hắn càng thêm tức giận, cô thật biết cách khiêu khích sự nhẫn nại của hắn, muốn chết sao? Hừ!!!? " Doãn Lạc Lạc, Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng có làm trái ý tôi" đem điều khiển ấn vài cái, thân thể ướt sũng yếu ớt của Ân Tiểu An dần dần được nâng lên, phút chốc đã được hai người đàn ông kia khiêng ra, hơi thở mỏng manh, cả người vẫn còn run rẩy yếu ớt khiến Doãn Lạc Lạc đau lòng khóc nức nở, là vì cô, nên cô ấy mới bị như thế này, xin lỗi cậu, Ân Tiểu An. " Đem cô ta tới bệnh viện, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không cẩn thận cái mạng này của các người" Nói xong, không đợi Doãn Lạc Lạc trả lời, trực tiếp kéo cơ thể cô ném vào trong xe, sau đó lái xe rời khỏi. Cô ngồi trên xe vẫn không hết sợ hãi, liên tục run rẩy, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước, điều này khiến Tiêu Nhất Hàn thật sự không vui, hắn nhíu chặt mi tâm, bẻ tay lái di chuyển chiếc xe lái đến nơi biệt thự trước kia của bọn họ. Chiếc xe dừng hẳn, Doãn Lạc Lạc vẫn không hề nhận thức được, im lặng ngồi trên xe nhìn về phía trước. Tiêu Nhất Hàn nghiến răng, đôi mắt tức giận đầy hàn khí, mở cửa xe bên phía cô lôi mạnh ra bên ngoài, tức giận quát lớn " Doãn Lạc Lạc, cô thích im lặng phải không? Hay muốn trở lại nơi lúc nãy" Doãn Lạc Lạc sợ hãi, đôi mắt cụp xuống lo lắng, thân thể càng thêm run rẩy dữ dội. Cô nhìn hắn lúc này rất giống như một con quỷ máu lạnh, không dừng mọi thủ đoạn áp bức cô, khiến cô thấy sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn, nhưng căn bản cô không thể chạy đi đâu được, bởi vì hắn đã nắm trúng nhược điểm yếu nhất trong lòng cô, nếu cô bỏ trốn, hắn sẽ gây khó dễ cho Ân Tiểu An, cô phải làm sao đây? " Mở miệng nói, nhanh" hắn tức giận ép thân thể cô sát vào chiếc xe, đôi mắt Tiêu Nhất Hàn chợt dừng lại, hắn nghe rõ tiếng tim cô đang đập rất nhanh, còn có vẻ hoảng loạn sợ sệt, hắn đã làm cô sợ đến mức này sao? Bàn tay bỗng chốc siết chặt vào nhau, hơi thở hắn như xiềng xích đang từng bước trói chặt cô lại, mà Doãn Lạc Lạc ngoại trừ sợ hãi, đáy lòng đã chẳng còn một chút vấn vương gì khi ở cạnh Tiêu Nhất Hàn, đứa bé kia chính là nỗi đau mất mát lớn nhất với cô, cô hận hắn, muốn né tránh còn không kịp, tại sao có thể lại bị hắn trói buộc ở chỗ này, đem Ân Tiểu An ra hoàn toàn khống chế tinh thần cô, người đàn ông này rõ ràng chán ghét cô, hận cô đến nỗi muốn nhanh chóng đuổi cô cút khỏi đây, tại sao bây giờ năm lần bảy lượt làm khó dễ cô, những gì cô làm hay không làm cũng đều khiến hắn vướng mắt, còn không ngừng ép buộc cô làm những chuyện thật vô lý. " Doãn Lạc Lạc" hắn bực mình rống to khiến cô giật mình, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, cảm nhận được nét mặt rõ ràng của hắn vào lúc này, từng đường nét tuấn mỹ, góc cạnh kiên định, một khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc thần thoại hy lạp, tại sao lại có trái tim sắc bén, tàn nhẫn đến như vậy? Chẳng lẽ những gì hắn làm với cô, chưa từng một lần khiến hắn đau lòng sao, chưa từng một lần hối hận ư. Phải rồi, không yêu sẽ không đau lòng, không để tâm sẽ không hối hận, huống chi, từ đầu bọn họ đã chẳng là gì của nhau, sau này vĩnh viễn cũng như vậy, sẽ chẳng ai vì ai để ở bên cạnh nhau, kết cục cuối cùng sẽ chỉ khiến cả hai cùng chịu sự tổn thương sâu đậm, nếu một người chịu dừng lại vì người kia mà hy sinh, có lẽ mọi chuyện sẽ có biến đổi, nhưng, người đó không phải là cô, bởi vì, người luôn nhẫn nại chịu đựng, hy sinh vì người kia luôn luôn là cô, và hắn cũng chưa từng một lần mở rộng trái tim để đón nhận, vậy cô làm như thế để làm gì khi hắn đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé giữa hai người bọn họ, nhẫn tâm đem Ân Tiểu An ra đe dọa cô, khiến cô chịu đựng mọi sự nhục nhã, vậy tại sao cô còn đứng ở đây, cô phải làm gì mới khiến hắn chịu dừng lại. " Tôi! " dương đôi mắt vô hồn lên đối diện với hắn, cái môi anh đào khẽ mấp máy " Phải làm gì mới khiến anh buông đây? Phải làm sao?" Thoáng chốc dừng lại, đôi mắt xanh lục kiêu ngạo khẽ nhìn thẳng vào mặt cô, trái tim điên cuồng đập mạnh mẽ, cô vừa mới nói cái gì? Buông tha cho cô ư, từ khi nào mà hắn chưa từng suy nghĩ sẽ có một ngày để cô rời khỏi nơi đây, rời khỏi sự tồn tại của hắn. Từ khi nào mà Tiêu Nhất Hàn chưa từng nghĩ sẽ tha cho cô đi một cách dễ dàng như vậy. Ngược lại, hắn chỉ càng thêm trói buộc cô, khiến cô phải vĩnh viễn ở cạnh hắn, luôn nằm trong tầm mắt hắn, dù hắn đi về phía tây cũng không muốn để cô đi về phía đông, tuyệt đối nửa bước cũng không thể đi đâu được, muốn rời khỏi hắn, một trăm năm, hay một ngàn năm nữa đi!!! Một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, cô đều phải ở đây, phải ở bên cạnh hắn. Giật mình bởi suy nghĩ điên rồ vừa rồi, trái tim đột nhiên đập mãnh liệt, đôi mắt u ám nhìn cô, cánh tay hữu lực ôm chặt cô vào trong lồng ngực, muốn rời đi, trừ khi hắn chết!!!!?