Lão công là zombie vương

Chương 1 : ♦ Chương 1

CHƯƠNG 1: CÁI CHẾT ĐAU ĐỚN Edit: Lan Anh Bốn phía âm u ẩm ướt, có một người mặc bộ đồng phục rách nát, dơ bẩn, gầy đến dạng da bọc xương, cô nằm trong góc tối của một toà nhà bỏ hoang, cơ thể đã không còn khí lực để chạy trốn, chỉ có thể nằm đó mặc cho lũ zombie từng ngụm từng ngụm nhai thịt của mình. Da thịt bị cắn xuống thật đau đớn, khiến thân thể cô run lên, hận không thể chết đi ngay lập tức, nhưng cô không có biện pháp, bọn chúng càng gặm cắn thì ý thức của cô cũng càng rõ ràng, đau đớn cũng nhân lên gấp mấy lần. Tại sao, tại sao đến lúc chết cũng không thể cho cô chết nhẹ nhàng. Đôi mắt mang theo hận ý nhìn về phía hai người đang đứng ở đằng xa kia. Nữ nhân mặc trang phục sạch sẽ đẹp mắt, giữa lông mày mang theo nét yếu ớt, khiến cho người khác muốn bảo hộ cô ta, cô ta có dị năng, có quyền thế, cường đại và xinh đẹp như vậy, trong căn cứ mọi người đều gọi cô ta là Thánh nữ. “Băng Vũ, chúng ta mau cứu cô ấy đi.” Nữ nhân âm thanh ngọt ngào dễ nghe, kéo kéo tay Băng Vũ, mang theo chút nũng nịu. “Nha đầu ngốc, cô ta đối xử với em như vậy, em sao lại muốn cứu? Nếu anh nói, cô ta như vậy đáng chết, cũng không nên sống làm gì khiến người khác phiền lòng.” Ôn Băng Vũ ánh mắt ghét bỏ mà nhìn Lạc Nhạn, ánh mắt kia, như đang nhìn con chuột bên cạnh rãnh nước cống. “Nếu như lúc trước không có cô ấy, làm sao em có thể gặp được anh.” Lời này khiến trong mắt Ôn Băng Vũ hiện lên tia ôn nhu, hắn đã gặp qua rất nhiều nữ nhân ở tận thế, nhưng mỹ nhân trong ngực này, khiến hắn thật sự yêu thích, quả nhiên là nữ nhân mà hắn coi trọng, dù trong tận thế rất gian nan, nhưng cô ấy vẫn giữ được sơ tâm, thiện lương ôn nhu, còn Lạc Nhạn, cái nữ nhân dơ bẩn đó làm sao có thể so sánh. “Cô ta hiện tại đã nhiễm virus, cho dù có cứu, thì cũng sẽ biến thành zombie mà thôi.” Nữ nhân mang theo bất đắc dĩ cùng không đành lòng, “Băng Vũ, coi như lúc trước cô ấy đã giúp em, hãy để em tự tay đặt dấu chấm hết cho cô ấy.” Ôn Băng Vũ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nhìn Lam Tiếu Tiếu vung tay lên, tạo ra mấy đạo băng trùy, đâm vào cái ót của mấy con zombie, huyết dịch văng khắp nơi, vốn là nữ nhân nhu hòa, nhưng theo động tác lại thể hiện ra tính tình bạo ngược, cô ta từng bước từng bước tiến tới trước mặt Lạc Nhạn. Bên người cô có bốn năm con zombie đã chết, đôi mắt chúng mở to, trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống huyết nhục, trên người cô đã không còn lành lặn, thân thể tàn khuyết không đầy đủ. Lam Tiếu Tiếu trên mặt mang theo lo lắng, nửa ngồi nửa quỳ, tiến đến gần Lạc Nhạn, lại vẫy vẫy tay về phía Ôn Băng Vũ, ra hiệu nơi này đã có mình. Ôn Băng Vũ hiểu rõ, hắn bắt đầu chặn lại những zombie muốn tới gần. Cảm giác được Ôn Băng Vũ đã cách xa, lúc này cô ta mới nhìn về phía Lạc Nhạn đang hấp hối: “Có phải rất đau đúng không? Xem ra thuốc này cũng không tồi, ngươi đã thành cái dạng này rồi mà vẫn còn thanh tỉnh.” “Là ngươi?” Lạc Nhạn trừng mắt lên. “Không sai, chính là ta, vốn ta muốn giữ lại ngươi, dù sao để ngươi đi hầu hạ mấy thằng đàn ông kia, cũng coi như là giúp đỡ cho căn cứ, nhưng do ngươi không tự trân quý cơ hội, đã như vậy, ngươi liền chết đi.” Lam Tiếu Tiếu đè thấp thanh âm, trong lời nói không che giấu được sự ngoan độc. Lạc Nhạn không dám tin, thân thể hơi phát run, mí mắt đỏ lên, Lam Tiếu Tiếu đang lâm vào trạng thái điên cuồng, bộ dáng này, sợ rằng không ai có thể tưởng tượng được, trong căn cứ cô ta luôn thể hiện mình lương thiện như Thánh mẫu, “Lam Tiếu Tiếu, ngươi là tiện nhân, so với zombie, ngươi càng khiến ta buồn nôn hơn.” Lam Tiếu Tiếu trên mặt mang theo hận ý, tay cô ta đặt lên trên người Lạc Nhạn, không ngừng tạo ra băng trùy, ở góc độ Ôn Băng Vũ không thấy được, liên tục đâm vào thân thể Lạc Nhạn, nhìn cô thân thể run lên, tâm tình cô ta vui vẻ không thể tả thành lời. “Buồn nôn? Không biết có bao nhiêu người cầu xin ta gặp bọn hắn, còn ngươi, chỉ là đồ chơi mà thôi, còn phải dựa vào cái thân thể này để sống qua ngày, so với ta, ngươi đúng là dơ bẩn không chịu nổi, ngay cả Băng Vũ cũng càng ngày càng chán ghét ngươi.” Băng Vũ? Lạc Nhạn nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ ra bi phẫn, hai cái tên dâm phu dâm phụ này. “Lam Tiếu Tiếu, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” “Bởi vì ta thích, nhìn thấy ngươi càng đau khổ, ta càng vui vẻ a.” Nữ nhân này điên rồi, Lạc Nhạn hô hấp có chút khó khăn, cô biết mình sắp chết, càng như vậy cô càng không cam lòng, cô muốn báo thù, muốn giết hết bọn họ, cả đời cô, bi ai đều là Lam Tiếu Tiếu cho, cô hận không thể róc thịt uống máu cô ta. Thân thể giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên, băng trùy trong tay Lam Tiếu Tiếu đã đâm xuyên qua ngực cô, khiến cô kêu lên thành tiếng. Lam Tiếu Tiếu khóe miệng cười càng sâu hơn, “Hảo hảo hưởng thụ, coi như ta tặng ngươi lễ vật cuối cung.” Nói xong cô ta liền đứng dậy, tay che mặt, hướng Ôn Băng Vũ chạy đến. Nhìn bộ dáng của Lam Tiếu Tiếu, tâm hắn nhấc lên, tiến lên mấy bước đi đến bên người cô ta, “Thế nào?” “Băng Vũ, đều tại em, nếu lúc trước em không ở cùng một chỗ với anh, Lạc Nhạn sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ, cho nên giờ cô ấy mắng em, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu.” Lại là Lạc Nhạn, nữ nhân này đến lúc chết cũng còn chấp mê bất ngộ, vừa rồi hắn không nên mềm lòng, để cho Lam Tiếu Tiếu tới giúp cô ta chết được thống khoái, “Cái này là do cô ta gieo gió gặt bão, anh không muốn chỉ vì con tiện nhân đó, mà ảnh hưởng đến tâm tình của em.” Ôn Băng Vũ duỗi tay ôm cô ta, thanh âm ôn nhu, “Chúng ta quay về thôi, Cảnh nhi còn chờ chúng ta ở trong căn cứ.” Lam Tiếu Tiếu há to miệng, bất đắc dĩ mà theo hắn rời đi. Lạc Nhạn nằm trên mặt đất, nhìn hai thân ảnh kia, thân thể hơi run rẩy, thù hận làm cho mắt cô đỏ lên, Lam Tiếu Tiếu, Ôn Băng Vũ, nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ khiến bọn hắn trả giá, nhất định phải khiến bọn họ đau khổ hơn cô gấp ngàn lần, cô nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho bọn chúng. P/S: Mọi người nếu thích hãy cho mình một cái like nhẹ nha!