Những ngày sau đột nhiên cơ thể cô rất kỳ lạ, dường như nhìn thấy đồ ăn liền muốn nôn hết ra bên ngoài, dì Tô đặc biệt quan tâm gọi bác sĩ riêng đến coi bệnh giúp cô, hôm nay hắn với Uyển Hạ Nhi đã ra ngoài nên cũng không có vấn đề gì? " Bác sĩ, Lạc Lạc có vấn đề gì sao?" Ông ta thở dài nhẹ lắc đầu, đem đồ nghề cất vào túi xách, mở miệng lên tiếng " Cô ấy đã mang thai được hơn một tháng, cũng không có phát hiện ra sao, phải ăn uống đầy đủ vào chứ?" Ầm Toàn thân cô mạnh mẽ run rẩy kịch liệt, thế này là sao, cô đã mang thai, xác định là hơn một tháng? Cô nhớ có vài lần đều uống thuốc đúng lúc, không lẽ là lần trước cô với hắn cùng làm chuyện đó, cũng quên mất dùng thuốc tránh thai ư. " Lạc Lạc, cháu đã có thai rồi, phải đi đứng cẩn thận, bồi bổ sức khỏe" dì Tô tiễn bác sĩ đến cửa liền trở lại vào trong phòng giúp cô đắp mền. " Dì Tô, đừng nói cho Tiêu Nhất Hàn biết có được không?" Đột nhiên bà im lặng nhìn cô sau đó khó hiểu nhìn Doãn Lạc Lạc, bộ dáng hoạt bát lần đầu đã biến mất, bây giờ nhìn cô như thế này trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng. " Cháu nên cho cậu ta biết, nếu không cháu làm sao nuôi nổi đứa bé này" " Không, không được. Dì Tô, cháu cầu xin dì không cần nói cho anh ta biết có được hay không, anh ta sẽ bắt cháu bỏ nó" Đúng vậy lúc trước hắn đã cảnh cáo cô không được mang thai con của hắn, hiện tại bạn gái hắn cũng trở về, điều này lại càng không thể nói ra. Con của cô lại tới không đúng thời điểm, ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, không muốn có bất kỳ thứ gì liên quan tới hắn thì lại đột nhiên xuất hiện đứa bé này, mà thực sự cô cũng không nỡ bỏ đứa trẻ này, nó là con của cô, nếu hắn không cần, ngay cả cô cũng không, như vậy con cô biết phải làm sao? " Được, dì sẽ không nói, con an tâm giữ sức khỏe đi" nghe cô thành khẩn cầu xin như vậy, biết chắc giữa bọn họ sẽ không thể nào ở cạnh nhau, như vậy đứa nhỏ kia cũng không nên bị hắn tàn nhẫn đem vứt bỏ đi được. " Cháu cảm ơn dì" mệt mỏi thở ra một hơi, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, cảm nhận sự sống nhỏ bé bên trong bụng cô, có một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại, cô chỉ cần con của cô thôi, không cần gì hết. Tiếng xe chói tai bên ngoài truyền vào, bàn tay đặt lên bụng có chút run rẩy, hắn đã trở về, đáy lòng chua xót bỗng dưng xẹt qua, cô đứng dậy bước tới cửa sổ, nhẹ vén chiếc rèm qua một bên, đưa ánh mắt quan sát bên ngoài, những bông hoa hồng lần trước cũng nở thành một bông hoa xinh đẹp rực rỡ. " Cô ta đâu?" vừa về đến nhà, thấy dì Tô đang chăm chú quét dọn, không khỏi mở miệng lên tiếng, Uyển Hạ Nhi bên cạnh đột nhiên kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh, không phải đã có tình cảm với cô rồi chứ, vừa về đến nhà đã lập tức hỏi đến. Bất giác sợ hãi sẽ có ngày hắn không để tâm tới mình nữa, Uyển Hạ Nhi cắn môi bước đến chỗ hắn khẽ vòng tay ôm chặt lấy cánh tay to lớn của Tiêu Nhất Hàn. " Tiểu thư đang trong phòng nghỉ ngơi" Tiêu Nhất Hàn không nói gì, nhìn bàn tay đang ôm lấy tay hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc, có chút gì đó khiến hắn không thể nào thốt ra thành lời. " Để anh đưa em về phòng nghỉ" " Anh sẽ ở bên cạnh em chứ, không cho qua nhìn mặt cô ta, em rất không thích anh để ý đến người phụ nữ khác" Cô bĩu môi nhìn hắn, đôi mắt ẩm ướt như sắp trực trào nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Hàn, hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu, rồi bước vào phòng. Tối hẳn, lúc này hai người họ đã bước đến bàn ăn, không khỏi cau mày nhìn người phụ nữ kia cả ngày cũng không bước ra khỏi phòng, tức giận đứng bật dậy đá mạnh cửa phòng cô ra, Doãn Lạc Lạc bị âm thanh vừa rồi làm cho giật mình, đôi chân đang ngồi trên bệ cửa sổ xém chút té xuống dưới. " Cô muốn chết" thấy thân hình mảnh mai đang ngồi trên thành cửa sổ, đôi mắt vằn lên sự giận dữ, đem cánh tay kéo cô xuống nền nhà, cả cơ thể cô hơi lung lay liền nhào vào lòng hắn. Cô mặc chiếc áo ngủ rất mỏng manh, cơ hồ có thể cảm nhận được rõ ràng mảnh da thịt lạnh lẽo của Doãn Lạc Lạc khiến tim hắn đột nhiên trùng xuống, vạn lần mắng chửi không được quan tâm đến cô. Cô im lặng, để mặc hắn ôm, cũng không hề giãy dụa, cô sợ hắn sẽ tổn thương đến đứa bé trong bụng mình, vẫn là có chút lo sợ đứng yên trong lồng ngực hắn. Uyển Hạ Nhi hung hăng bước vào, nhìn thấy một màn này liền tức giận ủy khuất hét lớn " Hai người đang làm cái gì vậy?" Đột nhiên Tiêu Nhất Hàn kích động buông cô ra, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh sớm đã khóc đỏ hoe con mắt, không tự chủ được bước đến khẽ vuốt đầu tóc. " Không cần khóc, anh đưa em xuống ăn tối" Cô ta liên tục sụt sịt để mặc hắn kéo xuống, nhưng ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn về phía cô, Doãn Lạc Lạc vẫn không hề nhúc nhích. Đến khi hai người họ biến khỏi tầm mắt, cô mới vô lực té ngồi xuống chiếc giường, trái tim co rút mãnh liệt, hóa ra người khiến hắn vĩnh viễn lo lắng nhất vẫn là Uyển Hạ Nhi. Chỉ cần cô ấy khó chịu hắn sẽ ngay lập tức nhẹ nhàng vuốt ve, hoặc cô ấy không thích cái gì, hắn cũng sẽ tìm bằng được thứ cô ấy muốn. Doãn Lạc Lạc, cô còn ngu ngốc cho rằng hắn sẽ để ý đến mình dù chỉ một ít sao? Tiêu Nhất Hàn đã tổn thương cô đến như vậy tại sao lại không thể ghét hắn, tại sao chứ? Đột nhiên bụng cô đau đớn dữ dội, mồ hôi rịn đầy trên cái trán, cô ôm chặt bụng mình đến mức cả thân thể liên tục run rẩy, con cô sẽ không sao chứ? " Lạc Lạc, cháu sao vậy?" dì Tô từ bên ngoài đang bưng tô canh bồi bổ đến cho cô thấy vậy liền đặt tô canh xuống bàn, lại gần đỡ cô nằm xuống giường. " Bụng cháu đau quá" " Cháu nằm yên, không nên kích động quá mức, để dì giúp cháu lấy thuốc, ăn xong rồi uống" bà nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy đút từng muỗng canh vào miệng, sau đó lấy thuốc đưa cho cô. " Cảm ơn dì Tô, cháu thấy đỡ rồi" Bà mỉm cười khẽ xoa đầu cô, sau đó đóng cửa phòng lại, bên ngoài bắt đầu lại đổ mưa, hầu như tháng này là mùa mưa, những cơn mưa nặng hạt liên tục vang dội trên khung cửa sổ, từ từ trượt dài xuống. Cô nhìn sắc trời mỗi lúc một tĩnh mịch, đồng hồ chính xác đã là mười giờ rưỡi, cô nặng nhọc chìm vào giấc ngủ, bàn tay vô thức đặt lên bụng cẩn thận bảo vệ. " Ưm. . " cô cảm thấy thân thể rất ngột ngạt, còn có cả sự lạnh lẽo đang bao phủ khắp người. Toàn thân tê ngứa khó chịu, phía dưới còn có thứ ấm nóng đang cọ quậy. Doãn Lạc Lạc bừng tỉnh, thấy bên ngoài trời rèm cửa lúc sớm cô quên kéo lại liền xuất hiện một tia chớp sáng lóe lên, một gương mặt lạnh lẽo đang nhìn cô chằm chằm, Doãn Lạc Lạc sợ hãi hét lên một tiếng "Á" Rõ ràng là hắn, Tiêu Nhất Hàn tại sao lại trên người cô, còn không ngừng luật động đều đều trên cơ thể mình, không lý nào cô ngủ say xưa đến mức hắn ở trên người cô cũng không hề hay biết. " Đã tỉnh" âm thanh trầm đục, hơi khàn khàn vì bị đè nén quá lâu, đem eo cô kéo mạnh xuống, Hạ thân to lớn phía dưới vẫn trong cơ thể cô cử động nhẹ nhàng, cô nhớ bác sĩ có canh dặn, mới mang thai không được làm chuyện ân ái, đặc biệt kiêng kỵ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cô sợ hãi khẽ đẩy hắn ra, đôi mắt lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt. " Không thích tôi đụng chạm vào đến vậy?" đột nhiên tức giận, bắt lấy hai cánh tay cô trói lên trên, hạ thân không ngừng di chuyển sâu vào bên trong, cô đau đớn hơi thở trở nên hỗn loạn hơn thường ngày, dường như hắn cũng phát hiện ra điều đó. " Đau, xin anh, tha cho tôi" phía bên dưới giống như bị xé toạc ra, so với lần đầu tiên, thì nơi này hiện tại còn đau đớn hơn gấp vạn lần. Tiêu Nhất Hàn nhướn chân mày quan sát nét mặt cô, cả khuôn mặt trắng bệch đến đáng thương không ngừng lắc đầu né tránh. Đột nhiên, Tiêu Nhất Hàn phát hỏa, đem phía dưới càng ngày càng ra vào mạnh mẽ, mặc kệ cô rên đau cỡ nào, không chút lưu tình đâm sâu vào bên trong, từng đợt từng đợt sóng cảm mãnh liệt đang dâng trào khiến hắn không thể dừng lại, càng thêm dùng sức luật động, bộ ngực căng tròn vì sự động chạm mạnh mẽ của hắn mà lắc lư kịch liệt. " Tiêu Nhất Hàn, tôi đau! " đôi mắt ngập tràn nước, âm thanh nỉ non của cô nghe thế nào cũng khiến hắn phấn khích, đem bàn tay nóng rực sờ soạng khắp cơ thể, tiến xuống vùng eo, sau đó dừng lại đổi tư thế, khẽ ôm cô chặt vào lồng ngực, bàn tay ôm cô chặt chẽ khiến cô không thể cử động. Từng chút xâm nhập từ đằng sau, hạ thân to lớn ấn một cái liền đi vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mỗi cái va chạm liền khiến cô đau đớn rên rỉ thành tiếng, móng tay nhọn bén liền cào vào cánh tay hữu lực của hắn, đau đớn phía dưới càng lúc càng tăng, cái trán sớm đã nhăn chặt lại vì cơn đau bên dưới, cô có thể cảm nhận, cơ thể mình đang thay đổi, giống như có dòng máu đang dần dần đi ra bên ngoài, trong căn phòng tối thui, chẳng có thể nhìn thấy gì ngoài âm thanh trầm đục của Tiêu Nhất Hàn đang vang vọng. " Nhất Hàn, anh mau dừng lại, tôi, tôi đau! "âm thanh đứt quãng, dường như sức lực đang bị hắn hút dần. Tay kia nhanh chóng kéo chân cô đặt lên đùi mình, từng chút xâm nhập mãnh liệt, âm thanh phía dưới càng lúc càng đập mạnh vào tai cô khiến cô không khỏi hít thở khó khăn. " Hừ" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng thở một hơi dài, đem toàn bộ khí nóng bắn vào sâu trong cơ thể cô, dưới thân thể cô bất ngờ có thứ gì đó trào ra dữ dội, nhưng hắn cũng không có nhìn thấy, chỉ lạnh lùng mặc quần áo chuẩn bị đứng lên, nhưng lúc này có điểm kỳ lạ khiến hắn không khỏi bất ngờ, tim hắn đập mỗi lúc càng mãnh liệt, ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ lay lay vài cái, sắc mặt lập tức trắng bệch. " Doãn Lạc Lạc, cô bị làm sao? Mẹ kiếp"