Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng
Chương 19 : Đi Mỹ
Vừa bước chân vào phòng, Mộ Phong Triệt đã thấy Lạc Vi Vi nằm sóng soài dưới đất, bên cạnh là chiếc cốc thủy tinh đã vỡ tan tành.
Lạc Vi Vi run rẩy khóc, thỉnh thoảng bật ra tiếng gọi Mộ Phong Triệt. Hình ảnh cô lúc này mỏng manh, đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng.
Mộ Phong Triệt chạy tới, bế cô lên giường, sau khi xem xét kĩ trên người cô không bị mãnh thủy tinh nào cắt qua thì mới an tâm ôm cô vỗ về an ủi.
Lạc Vi Vi khi nhận ra là anh ở bên cạnh, cô liền túm lấy góc áo anh nức nở : “ Anh đã nói…anh đã nói là sẽ không bỏ rơi em nữa…tại…tại sao…em tỉnh lại không thấy anh…em sợ lắm.” Nước mắt vẫn tuôn dài trên mặt cô, tựa như dòng suối không bao giờ cạn.
“ Anh đây, anh ở đây rồi, đừng sợ.” Rõ ràng trước đó anh đã cho cô uống một ít thuốc an thần, làm thế nào mà lại tỉnh dậy nhanh như vậy.
“ Em mơ thấy hắn ta…mơ thấy hắn ta dùng cái bình hoa đó đánh vào đầu anh…Máu….khắp nơi đều là máu…rồi anh bỏ em đi, anh bỏ rơi em lại đó…” đến cuối, cô dường như dùng tất cả sức lực để gào lên, giải phóng mọi uất nghẹn trong lòng cô mười lăm năm nay.
Mộ Phong Triệt mới đầu thấy cô nói năng lộn xộn cũng không để ý nhưng cô càng nói, người hắn càng cứng lại, cuối cùng là kinh ngạc tột cùng nhìn cô.
Cô thế nào lại là cô bé năm đó ?
Không những vậy mà cô còn nhớ rất rõ về việc đó, hơn hết, cô vẫn nhớ người đó là anh và tìm đến anh. Mộ Phong Triệt trợn tròn mắt nhìn Lạc Vi Vi, mọi việc xâu chuỗi lại trong đầu anh. Cô bé bẩn thỉu rách rưới khi đó phải chịu rất nhiều tra tấn và hành hạ…Lạc Vi Vi gặp rất nhiều khiếm khuyết vê tâm lý…Bị nhốt trong căn phòng chật hẹp, hôi hám suốt một thời gian dài…Lạc Vi Vi mắc chứng sợ không gian hẹp…Bị một người đàn ông lạ bắt nhốt và đánh đập…Vi Vi của anh mắc chứng sợ người lạ…
Đáp án không cần suy nghĩ cũng biết. Cô chính là cô bé năm đó, cô nhớ rõ Tiểu Triệt ca ca đã ở bên cô, và giờ đây, cô đã tìm đến đây,ở bên cạnh anh và dám hy sinh cả tính mạng vì anh…
Sáng hôm sau, Vi Vi bị đánh thức bởi những tiếng nói ồn ào vang lên không ngừng, còn có tiếng ù ù rất khó chịu quanh quẩn ở bên tai. Lạc Vi Vi khẽ dộng đậy một chút mới phát hiện mình đang ngủ trong tư thế ngồi. Cô ưm một tiếng rồi vươn vai ngồi dậy. Cơn ác mộng đêm qua làm cô khó ngủ, cuối cùng vừa khóc vừa thiếp đi trong lòng Mộ Phong Triệt. Lúc này, cô mới hoảng hốt mở mắt ra. Triệt đâu ?
Cái đầu nhỏ vừa quay lại đã thấy khuôn mặt của Mộ Phong Triệt đang kề sát mặt mình. Anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt mang theo tươi cười khẽ nheo lại, nhìn rất giống hồ ly. Lạc Vi Vi giật mình kêu lên một tiếng, lại phát hiện mình đang ngồi trong lòng anh, mặt cô đỏ lên rồi cúi đầu xuống, tiếp tục ngả vào lòng anh.
Chuyện kinh khủng của tối qua đã khiến bệnh tình của cô dường như xấu đi, nhưng lần này khác, vì có Mộ Phong Triệt ở cạnh, dường như mọi nỗi sợ hãi ấy đều biến mất khi cô ở bên cạnh anh.
Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi tỉnh lại thì hứng thú ngắm nhìn vẻ ngái ngủ đáng yêu của cô, không thèm quan tâm đến hai chân mình vì để cô ngồi lên trong một lúc lâu mà giờ đã tê cứng, thỉnh thoảng còn đau buốt giống như có hàng vạn cây kim đang châm ở trong.
Lạc Vi Vi sau khi cơn ngái ngủ qua đi, cô mới phát hiện mình đang ở trên máy bay, chính là ngồi trên đùi Mộ Phong Triệt trên máy bay, tiếng ù ù kia cùng là vì đang ngồi trên máy bay. Cô ngỡ ngàng, hoàng mang nhìn Mộ Phong Triệt giống như là muốn hỏi : chúng ta đi đâu vậy ?
Mộ Phong Triệt nhìn vẻ mặt của cô mà thấy buồn cười, trông cô thật giống chú cún nhỏ ngây ngô đến đáng yêu hết mức. “ Chúng ta đi Mỹ, anh vốn muốn để em ở lại nhưng lại không an tâm, anh sợ em tỉnh lại không thấy anh sẽ lại khóc đến thê thảm chạy đi tìm anh .” Câu nói của hắn pha chút ý vị trêu đùa khiến mặt Lạc Vi Vi đỏ lên. Hôm trước tỉnh dậy không thấy anh, cô quả thực đã ‘khóc đến thê thảm chạy đi tìm anh’. Cảm giác ấy quả thực chẳng vui chút nào, nhưng cảm giác lúc này thì khác, nghe anh nói vậy, lòng cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào vô cùng dễ chịu.
Mộ Phong Triệt yêu thương vuốt ve mái tóc cô gái bé nhỏ trong lòng. Chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm, nhưng để cô lại, anh thật không an tâm, cũng có chút không nỡ, thà rằng cứ để cô ở bên cạnh rồi để chính anh chăm sóc, bảo vệ còn tốt hơn.
Sau nhiều giờ bay, máy bay cuối cùng đã hạ cánh. Lúc đứng lên, Mộ Phong Triệt còn lảo đảo suýt ngã, hai chân tê rần, không thể động đậy nổi, hậu quả nặng nề của việc đùi bị đè chặt hàng giờ đồng hồ. Anh dở khóc dở cười nhìn Lạc Vi Vi nước mắt lưng tròng sợ hãi, lo lắng nhìn anh, cô tưởng anh lại xảy ra việc gì, có lẽ là do sự lo sợ này đã ăn sâu vào cô khi mới bốn tuổi.
Cuối cùng, sau một vài phút vận động, chân anh đã đi lại được bình thường. Vừa xuống máy bay, hai người đã thấy Lily đứng sẵn ở dưới chờ. Do Mộ Phong Triệt không muốn ngồi gần cô ta nên đã bắt cô ta hoặc là ngồi khoang hạng thường của máy bay này hoặc ngồi khoang hạng nhất của chuyến bay khác. Cô ta không còn cách nào khác đành phải nuốt uất ức ngồi vé hạng thường, cũng chính là lý do khiến cho lưng cô ta giờ đau đến ê ẩm.
Lily nhìn Lạc Vi Vi được Mộ Phong Triệt ôm trên tay, trong lòng đố kỵ đến cực độ, cô ta phải ngồi ghế cứng suốt mười mấy tiếng, con nhỏ này dựa vào đâu mà được Mộ Phong Triệt ôm ấp riết như vậy. Lily nở một nụ cười châm chọc : “ Ồ, đãi ngộ dành cho người tàn tật ngày nay thật là cao đó .” rồi đánh mắt nhìn Lạc Vi Vi. Lạc Vi Vi mù mờ không hiểu ý cô ta, nhưng Mộ Phong Triệt thì không, ánh mắt anh rét căm nhìn cô ta, tràn ngập vẻ cảnh cáo và sát ý, trông vô cùng đáng sợ. Lily vội tránh ánh mắt ra chỗ khắc, bước chân chậm lại, lùi về phía sau anh.
Cái ánh mắt vừa rồi, thật kinh khủng, dù Mộ Phong Triệt không ưa Lily nhưng đây là lần đầu tiền cô ta nhìn thấy Mộ Phong Triệt dùng ánh mắt như hận không thể lập tức chẻ đôi người cô ta ra như vậy. Thật là quá đáng sợ.
Trong chuyến đi tiếp nhận chức tổng giám đốc của Mộ thị lần này, Mộ Phong Triệt không hề đưa theo thuộc hạ nào của mình. Bởi vì môi trường ở đó cũng không quá nguy hiểm, hơn nữa, tập đoàn Mộ thị cũng chỉ là lớp ngoài dùng để che đậy cho tổ chức Death, vậy lên, lần này trở về, cũng là đi một mình, chẳng qua là đưa theo một cô gái nhỏ, khẳng định là sẽ khiến cho trên dưới tổ chức loạn lên một phen.
Vừa ra tới cửa sân bay, Mộ Phong Triệt đã nhìn thấy thuộc hạ thân tín của mình là Peter đưa xe tới đón. Peter nhìn thấy Lạc Vi Vi nằm gọn trong vòng tay Mộ Phong Triệt thì kinh ngạc vô cùng nhưng lập tức đã bị che đậy bởi vẻ cung kính với Mộ Phong Triệt. Anh ta nhanh chóng mở cửa xe cho Mộ Phong Triệt bước vào, lại thấy Lily đi theo phía sau, Peter không hề quan tâm mà nhanh chóng lên xe phóng thẳng đi, bỏ Lily lại một mình tự tìm cách trở về, có trách thì cũng trách là cô ta đã khiến cho Mộ Phong Triệt căm ghét triệt để.
Từ hôm xảy ra vụ việc ở căn hộ của Vi Vi, tới nay đã là hai ngày. Đêm đó sau khi gặp ác mộng, cô đã ngủ liền một mạch hơn một ngày một đêm. Mộ Phong tRiệt vốn là muốn chờ cô tỉnh lại, để cô ở tại biệt thự của anh rồi rời đi nhưng cô mãi không tỉnh lại thêm là anh không nỡ để cô ở lại một mình, sau một ngày trì hoãn, cuối cùng anh đã ôm cô bay thẳng tới nước Mỹ.
Bị ôm suốt từ trên máy bay, Lạc Vi Vi cuối cùng cũng được Mộ Phong Triệt thả xuống ghế để tự do ngắm đường phố. Thực ra anh không hề biết, đất nước này chính là nơi Lạc Vi Vi đã sinh ra và lớn lên, cũng chính là nơi mà cô cùng Mộ Phong Triệt cùng bị bắt cóc và gặp nhau từ đó.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
31 chương
1074 chương
62 chương
54 chương
49 chương
790 chương
11 chương