Sau cuộc nói chuyện với Đặng Vũ, Thục Nghi cảm thấy không còn ngon miệng, đẩy chiếc dĩa vào giữa bàn ăn, chỉ uống hết cốc nước lọc rồi cầm thẻ tín dụng màu đen trên bàn rồi đi ra ngoài. Bên ngoài phòng khách dì Phúc và người làm đang dọn dẹp nhà cửa. Thục Nghi đi ra ngồi xuống ghế sofa, gương mặt uể oải, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà. Từ bây giờ cô sẽ sống ở đây, một căn nhà rộng lớn, xa hoa là ước mơ của biết bao nhiêu người nhưng hiện tại đối với Thục Nghi, nó như một ngục tù trói buộc cô, cô không biết nên làm thế nào, đâu mới là lối thoát cho cô? "Cô Thục Nghi?", dì Phúc đi đến ngồi kế bên cô. Thục Nghi mãi suy nghĩ, nghe tiếng gọi của dì Phúc mới giật mình trở lại. "Sao ạ?" "Cô bị làm sao thế?", dì Phúc quan tâm. "Dì Phúc, dì cứ gọi cháu là Thục Nghi là được rồi.", Thục Nghi cầm lấy tay dì Phúc. "Nhưng cậu chủ đã dặn..." "Dì đừng để ý đến lời anh ta làm gì." "Nhưng cậu ấy sẽ trách đấy." "Uhm...vậy đi, lúc anh ta không ở đây, dì cứ gọi cháu là Thục Nghi và ngược lại khi anh ta ở nhà dì cứ thêm cô vô là được.", Thục Nghi gượng cười. "Được, dì biết rồi. Mà dì muốn hỏi cháu vài câu được không?", dì Phúc nhìn nét mặt của Thục Nghi. "Dạ được, dì cứ hỏi đi." "Tối hôm qua sao cậu chủ lại kéo cháu về đây? Cháu và cậu chủ quan hệ gì vậy?", dì Phúc tinh ý. Thục Nghi thở dài nhìn dì Phúc, có lẽ những tháng ngày sắp tới đây cô chỉ có thể trò chuyện cùng dì mà thôi. "Như dì đã thấy rồi đấy, giữa cháu và anh ta không chỉ có quan hệ công việc." "Ý cháu là...", dì Phúc như hiểu ra chuyện mà Thục Nghi muốn nói. "Phải, cháu là tình nhân của anh ta.", Thục Nghi lòng chua xót nói ra sự thật. "Giống cô Lisa Vy sao?" "Dạ đúng." "Nhưng tại sao lại như vậy, dì nghĩ cháu không phải là loại người đó.", dì Phúc khó hiểu. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, bà đã rất thích cô gái này, Thục Nghi không giống những người phụ nữ ngoài kia cứ suốt ngày đeo bám, muốn gần gũi với Đặng Vũ. Thục Nghi cười đắng, thở dài. "Có lẽ con người dù có sức mạnh như thế nào cũng không thể chống đối lại với số phận và ý trời, ông trời có thể đem lại mọi thứ cũng như lấy đi tất cả. Dì Phúc, dì cũng biết cháu là người thế nào mà, cháu sẽ không bao giờ muốn làm người giống như Lisa Vy. Nhưng biết làm sao đây, ba cháu bị bệnh nặng, không thể không có thuốc để điều trị nhưng cháu không có khả năng, Đặng Vũ nói nếu cháu đồng ý làm tình nhân của anh ta, anh ta sẽ lo liệu mọi thứ.", nói đến đây, giọng Thục Nghi như nghẹn lại. Dì Phúc đau lòng cho cô gái trước mặt, bà biết thế nào cũng có ẩn tình, nhưng không ngờ... "Nhưng lần này thì khác, cháu không biết đâu cậu chủ chưa bao giờ đưa một cô gái về sống cùng cả, ngay cả Lisa Vy, cháu là người đầu tiên.", dì Phúc nói lên suy nghĩ trong đầu. "Cháu không biết nữa ạ..." "Vậy còn cô Hà Phương thì làm sao đây?", dì Phúc thầm thì. Dù dì Phúc có nói nhỏ nhưng khoảng cách của cô và dì Phúc gần như thế nên cô vẫn nghe được câu nói của bà. "Hà Phương, là ai vậy dì?" "Dì cũng không ngại nói với cháu nhưng cháu đừng để cho cậu chủ biết là dì để lộ nhé. Thật ra cậu chủ đã có vị hôn thê, là cô Hà Phương. Cô ấy đang ở nước ngoài và có lẽ sẽ về nước trong thời gian sớm nhất." Thục Nghi nghe câu nói của dì Phúc xong như thấy lùng bùng lỗ tai, anh ta đã có vị hôn thê sao? Nhưng mà sao vẫn có tình nhân bên ngoài chứ, rốt cuộc anh ta là người thế nào đây? Thục Nghi và dì Phúc ngồi nói chuyện một hồi lâu thì cô quay trở về phòng. Người ta nói quả không sai, màu sắc, cách bài trí phòng ngủ sẽ nói lên con người chủ nhân của nó. Căn phòng này hầu hết là gam màu lạnh, từ rèm cửa cho đến ga trải giường, mọi vật dụng trong phòng được sắp xếp gọn gàng, trong phòng còn có một quầy bar mini nữa, thật biết cách hưởng thụ... Đến giờ chiều thì Thục Nghi thay quần áo, cầm túi xách từ cầu thang đi xuống. Thục Nghi đi vào phòng bếp nơi dì Phúc đang chuẩn bị thức ăn tối. "Dì Phúc, cháu ra ngoài một lát nhé." "Gần đến giờ cậu chủ về rồi cháu còn ra ngoài sao? Cậu ấy không thích phải chờ người khác về cùng ăn đâu." "Cháu đi một lát rồi về ngay, nếu anh ta về trước thì dì nói anh ta cứ ăn trước, không cần đợi cháu.", nhưng thật ra dì Phúc không cần nói anh ta cũng sẽ làm, Thục Nghi cười nhạt. Nói rồi Thục Nghi cũng ra ngoài. Đắn đo mãi cô mới quyết định về nhà cũ của mình, cô cũng muốn gặp Ngọc Khanh nói về việc chuyển nhà để Khanh không lo lắng. Thục Nghi vừa mở khóa bước vào trong thì thấy căn nhà gần như trống không, mọi thứ đều được dọn đi, à không, phải nói là anh ta đã ném chúng đi hết rồi vì ở biệt thự cái gì mà không có, mang về làm gì chứ. Sau một hồi Thục Nghi đi xem xung quanh, cuối cùng cầm một ly nước ngồi lại trên sofa, đưa mắt nhìn căn nhà. Thế là từ giờ trở đi, cô không còn được sống ở đây, không còn được tự do nữa rồi... Cạch... Tiếng mở cửa vang lên làm cắt ngang suy nghĩ của Thục Nghi. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa, người đến không ai khác, chính là Ngọc Khanh. "Thục Nghi, hóa ra cậu ở đây.", Ngọc Khanh giọng vui vẻ. "Sao cậu lại đến đây?", Thục Nghi ngạc nhiên. "Hôm nay cậu không đi làm, điện thoại cũng không liên lạc được nên mình đến đây tìm cậu." "À, chắc điện thoại mình hết pin. Cậu ngồi đi, mình đi lấy nước.", Thục Nghi nói với Ngọc Khanh rồi đứng lên đi vào bếp. Một lúc sau cô quay lại... "À Thục Nghi, cậu biết gì không? Thế Kiệt là em của sếp Tổng đấy." "Thật sao? Làm thế nào mà cậu biết?", Thục Nghi ngạc nhiên. Thì hôm bữa tiệc kỷ niệm thành lập Thượng Vũ mình nghe Chủ tịch Đặng giới thiệu như vậy." Sao? Họ là anh em, nhưng thái độ giữa họ quá lạnh nhạt như người dưng, ngay cả Đặng Vũ còn không cho nhắc chuyện gia đình khi ở biệt thự nữa mà, rốt cuộc có vấn đề gì chứ? Thấy Thục Nghi không nói gì cả Ngọc Khanh liền hỏi tiếp. "Thục Nghi, đồ trong nhà đâu hết rồi?" Thục Nghi không vội, đặt cốc nước xuống bàn rồi đến ngồi bên cạnh Ngọc Khanh. "Khanh, cậu đừng giận mình nhé." "Có chuyện gì sao?", Ngọc Khanh vội hỏi lại. "Mình đã quyết định chuyển nhà và sẽ không còn ở đây nữa." "Cái gì? Sao lại như vậy?", Ngọc Khanh bất ngờ trước câu nói của Thục Nghi. "Cậu cũng biết mà, mình có rất nhiều thứ để chi tiêu, còn phải gửi tiền về cho ba mẹ mà tiền lương vốn vừa đủ cho mình giải quyết những việc này, cho nên...", Thục Nghi đành nói dối với Ngọc Khanh. "Mình hiểu, vậy địa chỉ nhà mới của cậu ở đâu?" "Uhm...thật ra thì chỗ mới của mình khá xa, hơn nữa bà chủ ở đó rất khó tính, không muốn người thuê như mình đưa người khác về nhà, sợ ồn ào và phiền phức. Ngọc Khanh, thật xin lỗi cậu, mai mốt có lẽ mình và cậu lại không thể gặp thường xuyên nữa." Thục Nghi cảm thấy áy náy trong lòng vì đã dối Ngọc Khanh. Nhưng nếu nói tất cả sự thật với Ngọc Khanh thì cậu ấy sẽ nghĩ gì về mình, một người có thể vì tiền mà bán cả lòng tự trọng của chính bản thân sao? Không, mình không thể mất người bạn này được, xin lỗi Ngọc Khanh, lần này mình không thể kể cậu nghe được.... Thục Nghi vừa đi vào nhà vừa nhà vừa nhìn giờ đồng hồ trên tay, đã quá giờ bữa cơm rồi, chắc chắn anh ta đã về nhà. "Cô Thục Nghi, cậu chủ đang đợi cô cùng dùng cơm ạ.", người giúp việc vừa thấy cô về liền thông báo. Thục Nghi gật đầu rồi đi về phòng ăn. Trên bàn ăn đã dọn đầy đủ nhiều món, còn ở đầu bàn là Đặng Vũ đang ngồi khoanh tay, đôi mắt nhìn cô chằm chằm. Thục Nghi khẽ thở dài đi đến kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh anh. Dì Phúc lúc này mới từ bếp đi ra, xới cơm vào chén cho Thục Nghi và Đặng Vũ. "Chúc cậu chủ, cô Thục Nghi dùng cơm ngon miệng." Dì Phúc nói xong thì đi ra ngoài làm việc. Thục Nghi cũng không nói gì, đưa đũa gắp một miếng thịt vào chén. Lúc miếng thịt sắp được cho vào miệng cô thì bị ngăn lại bởi câu hỏi của Đặng Vũ. "Em mới đi đâu về?", anh từ tốn ăn một đũa cơm, ánh mắt cũng không nhìn cô. "Tôi về nhà.", Thục Nghi lạnh lùng rồi gắp miếng thịt cho vào miệng. "Lần sau nhớ về trước giờ cơm tối. Đồ trong nhà em tôi đã cho người dọn xong, còn đồ trong phòng ngủ em nói là riêng tư tôi cũng mang về, để trên phòng.", anh không hiểu, chỉ là những tấm hình mà nói là riêng tư sao? "Được, cảm ơn." Đặng Vũ gắp một con hàu sữa cho cô nhưng cô lại gắp bỏ ra dĩa bên cạnh, không ăn. "Sao không ăn?", cô định đối đầu với anh đến cùng sao? "Tôi bị dị ứng với hàu." Đặng Vũ nghe Thục Nghi nói xong, gật đầu như đã ghi nhớ điều đó. "Nhớ cho kỹ, tôi không thích người phụ nữ cứng đầu, mềm mỏng một chút sẽ có lợi cho em.", Đặng Vũ lần này lại gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho Thục Nghi. Đặng Vũ, là anh không hiểu thật hay là giả bộ không hiểu đây? Ai đã khiến cô biến thành bộ dạng như thế này, từ lúc anh cưỡng ép cô thì lòng cô đã chết rồi. Cô vẫn còn nhớ cô đã cầu xin anh như thế nào nhưng anh vẫn mặc tất cả, cứ thế mà hủy hoại cô, sao cô có thể dễ dàng quên đi mà sống vui vẻ, đối xử với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra chứ?